Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 538 - Chương 538. Nơi Này Chính Là Nhà Của Chúng Ta Sao?

Chương 538. Nơi Này Chính Là Nhà Của Chúng Ta Sao? Chương 538. Nơi Này Chính Là Nhà Của Chúng Ta Sao?

Nhân viên lễ tân vội vàng ngừng điện thoại cố định, rồi cung kính mời đám người Hứa Thâm vào thang máy.

Chờ đến lúc thang máy mở ra, Hứa Thâm lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc tây trang, đang nhiệt tình đứng chờ ngoài thang máy.

Người trung niên nọ vừa trông thấy Hứa Thâm, đã vội vàng tiến lên bắt tay hắn, dáng vẻ tương đối khúm núm. Tiếp theo, đối phương lại lần nữa cung kính mời đám người Hứa Thâm tới một gian phòng bao.

"Hứa tiên sinh, ngài xem gian phòng có được hay không? Gian phòng cách vách đang tiếp một vị khách khác, nếu ngài thấy không hài lòng, có thể nói với tôi, tôi lập tức mời bọn họ đi chỗ khác, chỉ là cần một chút thời gian ..." Người trung niên cung kính xin chỉ thị.

Hứa Thâm phất tay: "Bên này là được rồi."

Người trung niên lén thở phào một hơi, tuy khách hàng đang ở phòng cách vách kia không tôn quý bằng Hứa Thâm, nhưng có thể không đắc tội thì cố gắng hết mức đừng đắc tội người ta sẽ tốt hơn...

"Hoan nghênh Hứa tiên sinh đại giá quang lâm, ngài muốn ăn món gì cứ việc gọi, một lát nữa, chi phí cứ vào sổ sách cho tôi là được." Trung niên cười ha hả nói.

Hứa Thâm gật đầu, chợt nói: "Về sau, mỗi khi bọn họ tới đây ăn cơm, hy vọng anh có thể bố trí một chút."

Người trung niên vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, không chút thay đổi vì yêu cầu đường đột này. Thay vào đó, gã nhanh chóng quét mắt nhìn đám người Hạ Tĩnh Tương, rồi lập tức cười lấy lòng nói: "Dễ bàn, bạn bè của Hứa tiên sinh cũng là bạn bè của tôi, sau này, nếu mọi người muốn tới đây ăn cơm, cứ tới trước quầy lễ tân thông báo một tiếng Tiểu Hoàng là được."

Đám người Hạ Tĩnh Tương vô cùng kinh ngạc, tất cả đồng loạt nhìn về phía Hứa Thâm.

Chờ đến khi người trung niên nọ lui ra, La Hoa không khỏi thầm cảm thán trong lòng, ban đầu bọn họ còn cho rằng Hứa Thâm chỉ có thân phận ở trong đội, đi ra bên ngoài không mang tới một chút tác dụng gì, nhưng không nghĩ tới, chức vị đại đội trưởng cục Khư Bí, đi ra bên ngoài cũng có mặt mũi như thế.

Nếu đổi lại là bọn họ, tự mình chạy đến nơi này, kể cả khi vạch trần thân phận, đoán chừng người ta cũng lười phản ứng.

"Vẫn là Hứa đội lợi hại." Trong lòng Diệp Thủ cũng sinh ra cảm khái.

Trước kia Sở Bạch cũng từng uy phong như thế, dẫn bọn họ đi khắp nơi, không ngờ hiện giờ Hứa Thâm cũng có năng lực như vậy.

"Những người này đều biết thân phận của lão Hứa sao?" Cố Thu Phong kinh ngạc nói.

Hứa Thâm mỉm cười: "Chỉ biết sơ sơ chút thôi, nhưng không ảnh hưởng."

Nói xong, hắn lập tức nhận lấy thực đơn từ trong tay nhân viên phục vụ, bắt đầu gọi món, nhân tiện chặn lại câu hỏi của đám người La Hoa bên kia.

Bởi vì hắn có được quyền thế như vậy, vốn không phải dựa vào thân phận đại đội trưởng cục Khư Bí, mà là thân phận của thống lĩnh hội Truy Quang.

Kỳ thực gian khách sạn này chính là sản nghiệp của tập đoàn bên dưới hội Truy Quang.

Ăn xong cơm chiều, mọi người nhanh chóng rời tiệc, quản lý Hoàng đã chờ sẵn dưới lầu. Trước khi cả đám rời đi, người ta cũng săn sóc vô cùng tỉ mỉ, khiến cho đám người Hạ Tĩnh Tương cảm nhận được rõ ràng thân phận của Hứa Thâm đã cách bọn họ quá xa.

Và chuyện này cũng khiến trong lòng bọn họ nảy sinh khát vọng càng lớn lao hơn, tất cả đều muốn tấn chức hình thái thứ hai.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Thâm lái xe trở lại khu phố Nham La.

Đang lúc hắn mở cửa, bỗng nhiên bên tai lại nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín truyền đến từ hành lang sau lưng: "Ca ca, vì sao anh không đứng ở đó chờ em?"

"! !"

Trong nháy máy lông tóc cả người Hứa Thâm đều dựng thẳng đứng lên.

Thân thể hắn lập tức trở nên cứng ngắc, rồi chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người trần trụi, là một thiếu nữ không đầu, đang đứng ngay trên hành lang sau lưng hắn.

Mà ngay trên cái bụng của cô ấy, đang từ từ mở ra một cái miệng nhỏ, âm thanh được phát ra từ nơi đó.

Đại khư!

Con ngươi trong mắt Hứa Thâm chợt co rút lại, lòng đầy kinh hãi, cô ấy chưa chết sao?!

Rõ ràng lúc trước thiếu nữ này đã bị thanh trường thanh trong tay Nghĩ Hậu lấy đi cái đầu rồi mà... Chờ đã, đúng là đại khư trước mắt không có đầu...

Đầu óc Hứa Thâm có chút trống rỗng, chẳng lẽ… con đại khư này đã giả chết?

Còn giấu giếm được Nghĩ Hậu sao?

Nhưng rút cuộc nguyên nhân tạo nên chuyện này là gì?

Sơ sẩy của Nghĩ Hậu? Hay con đại khư này có kỹ xảo bảo mệnh đặc thù?

“Ca ca, tại sao anh không ở tại chỗ chờ em?” Cái miệng nhỏ nhắn trên ổ bụng của thiếu nữ kia vừa lặp lại câu nói hồi nãy, chỉ là thanh âm lần này đã trở nên trầm thấp hơn vài phần, có chút khàn khàn, hơi hơi biến hóa, hơn nữa bước chân của cô ấy còn chậm rãi tiến lên hai bước, muốn lại gần hắn.

Trái tim Hứa Thâm lập tức đập thình thịch, một mình hắn đối mặt với một con khư cấp A ở cự ly gần như vậy… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng những kinh nghiệm từng trải qua trong quá khứ, đã trợ giúp Hứa Thâm, khiến cho hắn không hoang mang bối rối quá mức như mọi người.

Rất nhanh nhịp tim vừa dồn dập đã từ từ thong thả trở lại.

Tư duy trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên trên mặt Hứa Thâm xuất hiện một tia mừng rỡ. Hắn không lựa chọn quay người chạy trốn, mà thay vào đó là vội vàng tiến lên hai bước, nói: “Thật tốt quá, em không sao chứ?”

“…”

Bước chân đang thong thả tiến về phía trước của thiếu nữ kia chợt dừng lại, có vẻ như cô ấy khá là chút nghi hoặc.

“Anh đã chờ em rất lâu rồi, bọn họ nói em đã chết rồi, nếu lúc ấy, anh không rời đi, cả anh cũng sẽ bị người ta giết chết… anh chỉ còn cách trở về trước mà thôi.” Hứa Thâm lập tức nói.

“Anh... Anh thực sự đã chờ em sao?” Rõ ràng là thiếu nữ nọ có chút chần chờ, cô ấy lại hỏi.

“Đương nhiên rồi, em chính là muội muội của anh, đương nhiên anh phải chờ em cùng nhau về nhà chứ?” Hứa Thâm lập tức nói.

“Về nhà...” Thiếu nữ thì thào tự nói, tựa như cô ấy đang nghiềm ngẫm và tự hỏi ý nghĩa của hai chữ này.

Một lát sau, bỗng nhiên máu thịt ở phần cổ của thiếu nữ nọ khẽ nhúc nhích, rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy một cục máu thịt phun trào như kim loại tan chảy được bỏ vào khuôn, rồi chậm rãi ngưng tụ thành một cái đầu.

Máu loãng nhanh chóng rút hết vào lỗ chân lông, để lộ ra làn da trắng nõn, đôi mi thanh tú, gương mặt mắt ngọc mày ngài, trong trẻo, rõ nét.

Thiếu nữ đã trở lại bộ dáng lúc trước, cô ấy hơi nghiêng đầu đánh giá Hứa Thâm: “Nơi này chính là nhà của chúng ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment