Tuy quân vương có thể giải quyết khư cấp A, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ cũng là tồn tại ngang hàng, thậm chí có vài đại khư cấp A quá mạnh mẽ, còn được thêm cho danh hiệu lãnh chúa, và những tồn tại dạng này, không phải một vị quân vương đơn độc có thể ứng phó được.
Ngay khi Hứa Thâm vừa lộ ra vẻ mặt chấn động, cái đầu của thiếu nữ trên mũi thương trong tay Nghĩ Hậu chợt nhúc nhích, con mắt cô ấy thoáng chuyển động vài vòng, chợt nhìn về phía Hứa Thâm.
Rất nhanh, ánh mắt thiếu nữ lập tức lộ vẻ đau thương, còn mang theo vài phần cầu xin: "Ca ca, giúp em..."
Nghĩ Hậu hừ lạnh một tiếng, ngón tay dùng sức, thân thương bị một luồng lực lượng chấn động, cái đầu lập tức run lên, ánh mắt dần dần tan rã, đã mất đi tiêu cự.
"Tất cả không sao chứ?" Nghĩ Hậu nhìn lướt qua đám người Tiết Hải Ninh, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Hứa Thâm.
"Không có việc gì, đa tạ Nghĩ Hậu đã tới tiếp viện." Tiết Hải Ninh lập tức nói.
Nghĩ Hậu nhẹ gật đầu, rồi ngay sau đó, cô ấy ghìm dây cương, xoay người cưỡi ngựa đạp không mà đi, nhoáng lên một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Tiết Hải Ninh thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía nhóm hình thái thứ hai tiếp viện của tổng cục, nói: "Mấy người cũng trở về đi, mặt khác, chuyện bên này giao cho cậu xử lý."
Câu sau là nói với Hứa Thâm.
Sở Bạch đứng bên cạnh Hứa Thâm, trên môi khẽ mỉm cười, nhưng bàn tay vừa được trị liệu, đã khôi phục lại của gã, lập tức siết chặt.
Người phụ trách toạ trấn khu Hắc Quang này là gã, không phải Hứa Thâm!
"Mọi người đã vất vả rồi." Hứa Thâm gật gật đầu, nếu lần này Tiết Hải Ninh không ra mặt, nếu hắn chỉ dựa vào tin tức mà bản thân có được mà tham gia vào trận chiến này, thì kể cả khi hắn có thể kéo dài được thời gian tham dự vào, cũng sẽ gặp chuyện không may.
Suy cho cùng, lúc trước đại khư này chỉ vẻn vẹn dùng ngoại hình của vị "Ca ca" kia mà xuất hiện thôi.
Và ai có thể ngờ tới, dưới lớp vỏ khủng bố kia, còn tồn tại một con quái vật càng khủng bố hơn???
"Chờ binh khí của cậu sửa xong rồi, lần sau tôi lại đến tìm cậu." Tiết Hải Ninh liếc mắt nhìn thanh kiếm sau lưng Hứa Thâm.
Từ lúc chiến đấu đến giờ, cô căn bản không trông thấy Hứa Thâm rút kiếm, nhưng trong lòng lại có thể hiểu được, thanh kiếm hỏng thành như vậy, có rút ra cũng không mang tới ý nghĩa gì nhiều.
"Được." Hứa Thâm sảng khoái gật đầu.
Nói gì thì nói, lần này Tiết Hải Ninh cũng giúp hắn một đại ân, hắn cũng nên báo đáp cho người ta một chút.
"Đi thôi." Tiết Hải Ninh xoay người rời đi.
Vương Cảnh và Lục Sương Lan cũng mỉm cười gật đầu với Hứa Thâm, rồi nhanh chóng rời đi cùng Tiết Hải Ninh.
Mấy người bọn họ đi rồi, chờ tới lúc Hứa Thâm xoay người, đã thấy Sở Bạch đang chỉ huy những người khác thu dọn hiện trường.
"Anh không sao chứ?" Hứa Thâm hàn huyên một câu.
"Không sao, cậu cũng biết trình độ trị liệu của hình thái thứ hai ở tổng cục rồi đó. Đã khôi phục lại rồi." Sở Bạch cười cười.
Hứa Thâm gật đầu. Ở nơi này không còn chuyện gì nữa, hắn nhanh chóng chạy đi tìm thành viên của biên đội số một.
Chờ khi Hứa Thâm xoay người, Sở Bạch lập tức thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt trầm xuống.
"Đội trưởng." Khi Hứa Thâm tìm được đám người Hạ Tĩnh Tương, lại thấy bọn họ đang ở bên cạnh chiếc xe, thu thập đồ đạc và trang bị phá khư.
Mọi người vừa thấy Hứa Thâm đi tới, đều có chút vui mừng.
"Không ai bị thương chứ?" Hứa Thâm quét mắt nhìn qua một lượt.
Diệp Thủ cười nói: "Không có gì đáng lo, ngược lại là đội trưởng, vừa rồi anh thật là dũng mãnh phi thường. Con kia chính là đại khư đó, vậy mà anh cũng dám một mình xông lên."
"Khó trách Hứa đội lại có thể tu luyện nhanh như vậy, phần gan dạ sáng suốt này, chúng ta đều kém anh nhiều lắm." La Hoa cười nói.
Lời này là khen tặng Hứa Thâm, nhưng cũng là âm thầm cảnh cáo những kẻ đang ghen tỵ xung quanh.
Gã muốn nói cho đám người kia biết rằng, Hứa Thâm có được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào quan hệ và thiên phú, mà còn có tấm lòng gan dạ sáng suốt đủ để làm người khác phải hổ thẹn.
"Không có việc gì là tốt, buổi tối tôi mời mọi người ăn khuya, đi thôi." Hứa Thâm cười cười, hắn vui vẻ vẫy tay với mọi người.
Lại nói, sau khi nhiệm vụ kết thúc, được đội trưởng mời đi ăn cơm vốn là truyền thống của các đội, Hứa Thâm đã học được điều này từ Chu Dã.
Huống chi bọn họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn như vậy, đương nhiên phải chúc mừng sống sót một phen!
"Tuyệt vời." Cố Thu Phong nhếch miệng nở nụ cười.
Hạ Tĩnh Tương hơi có chút lặng lẽ, cô chỉ gật đầu với Hứa Thâm một cái, trong đôi mắt ẩn chứa một nụ cười dịu dàng.
Chờ mấy người Hạ Tĩnh Tương thu thập xong vật phẩm, Hứa Thâm nhanh chóng dẫn theo bọn họ đến một đoạn đường thuộc khu phố trung tâm của khu Hắc Quang.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta không tới khu thành thị nữa, ăn tạm ở chỗ này vậy." Hứa Thâm cười nói.
Tuy nơi này là khách sạn của phân khu, nhưng quy mô cũng không kém đại tửu điếm Mạc Na tại khu thành thị, cũng có danh khí cực cao ở khu Hắc Quang.
Mà điểm quan trọng nhất chính là những món ăn được đầu bếp tại nơi này chế biến, đều phù hợp với khẩu vị của người khu Hắc Quang.
"Nghe nói muốn đến ăn tại tửu điếm La Lợi này cần phải đặt trước." La Hoa nghi hoặc nói.
Chẳng lẽ Hứa Thâm đã biết trước nhiệm vụ lần này?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hứa Thâm trực tiếp cho ra đáp án.
Hắn đi thẳng đến phía trước quầy lễ tân, muốn bao luôn một phòng ở tầng cao nhất cho bọn họ.
"Thật xin lỗi, ngài có đặt trước không?" Lễ tân tại quầy nhìn ra mấy người bọn họ có khí chất bất phàm, lập tức lễ phép hỏi.
"Phiền cô liên lạc với quản lí Hoàng của các cô rồi báo ra tên của tôi, Hứa Thâm." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Mấy nhân viên lễ tân đứng trước quầy khẽ liếc nhau, nhưng hiển nhiên bọn họ không hề nói ra bất cứ lời châm biếm hay khinh thường nào, chỉ hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh, những người này đã dùng điện thoại cố định của khách sạn thông báo với quản lí của mình rồi.
Rất nhanh, từ dụng cụ truyền tin bên kia đã vang lên tiếng quá mắng nhân viên ở quầy lễ tân, có vẻ như đối phương vừa phân phó bọn họ nhanh chóng mời mấy người Hứa Thâm lên tầng.