Hứa Thâm lại chau mày. Ở trong mắt người khác, cuộc chiến kia đã biến mất, nhưng ở trước mắt hắn, nó lại hiện ra rõ ràng. Chỉ thấy Nghĩ Hậu cùng với thiếu nữ kia đang chém giết kịch liệt giữa hư không.
Lúc này, thiếu nữ kia đã biến thân thành một con cự thú dữ tợn, cả người lông tóc tán loạn, thân cao mấy chục mét, ngón tay kéo dài như cành khô, lồng ngực cũng trở nên thô ráp như vỏ cây.
Cô ấy chuyển hoá thành bản thể công kích, còn Nghĩ Hậu cưỡi trên con ngựa trắng đang nhanh chóng dịch chuyển, mỗi một thương đều mang theo lực lượng hủy diệt kinh người.
Điều khiến Hứa Thâm cảm thấy nghi ngờ chính là, mọi công kích của Nghĩ Hậu đều hướng vào hư không, không phải hướng vào bản thể của thiếu nữ, nhưng lại có thể trực tiếp hoá giải công kích của thiếu nữ kia, giống như một thứ gì đó không nhìn thấy đã làm cô ấy bị thương vậy, rồi từ đó dẫn tới những phản ứng dây chuyền khác.
Đây là năng lực của Nghĩ Hậu sao?
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, trên gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ lo lắng, không dám nghiêm túc nhìn chăm chú hơn.
"Chúng ta cần rút lui trước đã, tránh cho con khư kia không biết từ nơi nào giết ra, biến chúng ta thành trói buộc." Tiết Hải Ninh nhìn nhìn xung quanh, không rõ lúc này Nghĩ Hậu với con khư kia đang ở nơi nào, có lẽ đang ở ngay bên cạnh bọn họ cũng nên, chỉ là hai người kia đang bị vây tầng sâu trong Khư giới, bọn họ không thể nhìn thấy mà thôi.
"Được." Ba người Vương Cảnh cùng Sở Bạch lập tức gật đầu, ai nấy đều muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hứa Thâm thấy vậy, cũng không có ý kiến, chỉ lặng lẽ đi theo ba người bọn họ chạy tới một nơi xa.
Chạy được nửa đường, Hứa Thâm chợt quay đầu lại quan sát, lập tức thấy trên bốn vó của con ngựa trắng dưới thân Nghĩ Hậu bùng lên liệt diễm màu trắng, trong mắt ngựa ánh lên một ngọn lửa quỷ dị, dường như thân hình nó càng thêm to lớn, đường nét cơ bắp trên tứ chi nổi gồ lên, có vài phần tư thế dữ tợn.
Quả nhiên con ngựa này cũng không đơn giản.
Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, không dám nhìn nhiều hơn nữa, rất nhanh đã quay đầu chạy về phía trước.
"Ca ca, giúp em..." Cùng lúc ấy, hắn lại mơ hồ nghe được tiếng gọi thê lương, như ẩn như hiện của thiếu nữ kia truyền đến từ sau lưng mình.
Không bao lâu sau, mấy người đã chạy tới đường cảnh giới bên ngoài, vị trí này đã rời xa chiến trường lúc trước.
Tiết Hải Ninh ngừng lại, sắc mặt của cô cũng có chút tái nhợt, lúc trước bị con đại khư kia áp bức, cô đã chịu nội thương không nhẹ.
"Để tôi hỏi một chút xem, tổng cục bên kia đã đến tiếp viện hay chưa?" Tiết Hải Ninh nhìn quanh bốn phía, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lập tức lấy dụng cụ truyền tin ra chất vấn. Chờ đến khi biết được đám người kia đang trên đường chạy tới, cô mới hừ lạnh một tiếng rồi cúp liên lạc.
Không lâu sau đó, nhóm hình thái thứ hai thuộc biên đội số một của tổng cục cũng chạy tới nơi. Đám người bọn họ nhìn thấy Vương Cảnh và Tiết Hải Ninh bị thương, đều vội vàng chạy tới chữa thương cho bọn họ.
"Sao lại chậm như vậy!" Tiết Hải Ninh trách cứ.
Đội trưởng kêu khổ nói: "Tiết lão đại, ngay khi nhận được tin tức, chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới rồi, bọn Tiểu Lưu còn đang làm nhiệm vụ, cũng trực tiếp bỏ dở, bị điều đến bên này, chỉ lo lắng có thành viên bị thương thôi."
Tiết Hải Ninh hừ lạnh một tiếng: "Có phải Triệu lão dây dưa lằng nhằng không chịu nhả các anh đi hay không? Không cần phải thanh minh, trong lòng tôi biết rõ lộ trình từ tổng cục đến đây rất xa!"
Người đàn ông trung niên đảm nhiệm chức đội trưởng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Tiết lão đại, cô hiểu lầm rồi, sau khi Triệu lão biết tin, ông ấy đã nhanh chóng báo cho bọn tôi biết đầu tiên, chúng tôi còn có bản ghi chép thông tin đây này, cô có muốn xem không?"
Tiết Hải Ninh nhướng mày, xem ra là bản thân mình hiểu lầm rồi. Cô lại hừ lạnh nói: "Bớt nói sàm lại, nhanh chữa thương đi."
"Tiết lão đại, tình huống bây giờ là sao vậy?" Người trung niên vội vàng hỏi.
"Nghĩ Hậu đã đến đây, ngài đang ở giải quyết con đại khư kia, chúng ta không thể nhúng tay vào." Tiết Hải Ninh không kiên nhẫn nói.
"Là cấp A thật sao?" Người trung niên không khỏi rung động, có thể sống sót thoát khỏi khư cấp A, còn không có thương vong, đúng là hiếm có.
Tiết Hải Ninh liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhưng không phản ứng lại.
Hứa Thâm chớp mắt, xem ra tình huống của Tiết Hải Ninh ở tổng cục cũng không quá êm xuôi, cũng đúng thôi, với tính tình và tính cách của cô, rất dễ đắc tội với người khác, dù bản thân có bản lĩnh, nhưng ở bất cứ nơi nào hay đối mặt với bất cứ cấp độ nào, cũng áp dụng cùng một cách đối nhân xử thế như vậy lại hoàn toàn không ổn, người ta cũng là người có thân phận địa vị cao, đương nhiên sẽ không nguyện ý nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.
Hứa Thâm lại nhìn về phía chiến trường, lúc này khoảng cách giữa hắn và chiến trường bên kia khá xa, lại có sương mù ngăn cản tầm nhìn, khiến hắn không thể nhìn thấy quá trình Nghĩ Hậu giao chiến với đại khư kia nữa.
Chuyện này làm hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng dù có gần, hắn cũng không dám nhìn chằm chằm để ý bọn họ quá kỹ, lỡ như bị hai vị đang chiến đấu kia nhận ra, rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện lớn.
Sưu!
Đột nhiên, từ trong làn sương mù dày đặc cuồn cuộn phía trước có một con ngựa trắng lao ra.
Bốn vó của con ngựa trắng lúc này vẫn còn liệt diễm, nhưng cơ bắp bành trướng cả người đã co rút lại, dẫu vậy vẻ bề ngoài của nó vẫn uy phong lẫm liệt như cũ.
Hứa Thâm thầm run rẩy trong lòng, hắn không dám nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ dám dùng khóe mắt nhanh chóng lướt qua mà thôi. Nhưng cùng lúc đó, hắn lại trông thấy đám người bên cạnh đều lộ ra vẻ ngây người, tới lúc ấy hắn mới hiểu được, Nghĩ Hậu đã trở lại tầng mà bọn họ có thể nhìn thấy rồi.
Và đương nhiên, hắn cũng lập tức làm ra phản ứng, trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ.
Phần khiếp sợ này thật giả đan xen, bởi vì Hứa Thâm thực sự khiếp sợ khi nhìn thấy cái đầu của thiếu nữ kia đang bị treo trên mũi thương của Nghĩ Hậu.
Bị giải quyết rồi?
Hứa Thâm có chút chấn động, thiếu nữ này là đại khư cấp A chân chính, nhưng nhanh như vậy đã bị Nghĩ Hậu giải quyết rồi? !