Tiết Hải Ninh đau đớn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Thiếu nữ lại nâng tay kia lên, cũng nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Tay trống thứ hai cũng đập gãy dùi trống trong tay.
Thân thể Tiết Hải Ninh lại run lên, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, thấp giọng nói: "Diễn tấu không ngừng lại, ai cũng không được phép bỏ dở! !"
Cô đang nói về buổi hòa tấu ngừng lại giữa chừng, cũng đang nói về những khán giả bên dưới bỏ dở lắng nghe.
Nghĩa là trước khi cô chưa dừng lại, thiếu nữ này sẽ không thể dồn tâm trí đi công kích người khác.
Nói cách khác, toàn bộ sát ý và lực chú ý của thiếu nữ này, đã tập trung hết lên người Tiết Hải Ninh, một khi buổi hòa tấu chưa kết thúc, đối phương cũng không thể ngừng lắng nghe.
Hứa Thâm nhìn khoảng trống sau lưng thiếu nữ, Sở Bạch đã nhân cơ hội ấy bò dậy chạy trốn rồi, mặc dù hai tay và một chân đã đứt đoạn, nhưng gã vẫn dùng phần còn lại của chân tay bị cụt, chống lên mặt đất bò đi thật nhanh.
Ý chí sinh tồn ngoan cường đến kinh ngạc.
Mà lúc này, bóng dáng Vương Cảnh và Lục Sương Lan cũng hóa thành sương mù, dần dần phiêu tán rồi biến mất, nhanh chóng rút khỏi vòng chiến.
Hứa Thâm nhìn ánh mắt của Lục Sương Lan đảo qua bên này, ý bảo hắn cũng nhanh chóng rời đi thôi.
Và đương nhiên Hứa Thâm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ánh mắt hắn lập tức nhìn qua đôi mắt của thiếu nữ, thấy ánh mắt cô ấy đều dừng ở trên người Tiết Hải Ninh, hắn cũng chậm rãi lui về phía sau, động tác cực nhẹ nhàng.
"Ca ca, anh đừng rời khỏi em." Bỗng nhiên thiếu nữ nọ cúi đầu, nói với Hứa Thâm một câu.
Ánh mắt cô ấy mang theo vài phần yếu ớt, như thể đã coi Hứa Thâm chính là "Ca ca" của mình vậy.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn gượng cười nói: "Ca ca sẽ không rời khỏi em."
"Anh đã đồng ý rồi, đừng có đổi ý nha." Thiếu nữ nghiêm túc nói.
Hứa Thâm cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại liên tục gật đầu.
Thiếu nữ khẽ cười, bỗng dưng lại nói: "Ruồi bọ nhỏ này có chút đáng ghét, nhưng hình như hương vị không tồi, em đi bắt cô ta về. Ca ca, anh cũng ăn một chút nhé."
"Ở đây chờ em nha." Cô lại nghiêm túc nhắc nhở.
Hứa Thâm chỉ có thể đứng yên tại chỗ gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, bóng dáng của thiếu nữ kia nhoáng lên một cái, lập tức nhấc mình lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lao về phía Tiết Hải Ninh trên kia.
Hứa Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chờ đến khi hắn nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ nọ đã vọt tới trước mặt Tiết Hải Ninh mới lập tức xoay người chạy về một hướng khác.
Lúc này, người thổi kèn bên cạnh Tiết Hải Ninh vừa thổi ra một tiếng chói tai, kim quang loé lên, Tiết Hải Ninh kêu thảm thiết một tiếng, đã bị bóng dáng của thiếu nữ kia đánh bay ra ngoài. Dàn nhạc quanh người cũng lập tức tan tành, tất cả đều bị lật đổ.
"Phần này là ngon nhất, phải giữ lại cho ca ca..." Thiếu nữ nhẹ nhàng đi lại giữa không trung, đến trước mặt Tiết Hải Ninh, rồi cúi đầu nhìn cô ấy, giống như đang nghiêm túc đánh giá một món ăn ngon.
Ánh mắt Tiết Hải Ninh trở nên lạnh lùng, cô không nói không rằng đã xoay người bỏ chạy.
Thiếu nữ lại bước tới, muốn đuổi theo, đột nhiên bóng dáng đột ngột dừng lại, một thanh trường thương sắc bén vừa đâm xuyên qua từ giữa hư không.
Nếu vừa nãy cô tiếp tục đuổi theo, khẳng định sẽ bị trường thương đâm xuyên qua người.
Giây tiếp theo, từ trong hư không, một con ngựa trắng như tuyết ung dung bước tới, có một bóng người mặc khôi giáp bạc đang vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Đó là Nghĩ Hậu.
Tiết Hải Ninh đang chạy trốn, vừa quay đầu lại trông thấy Nghĩ Hậu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ hai cô được Nghĩ Hậu cứu.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Nghĩ Hậu, bỗng nhiên mái tóc bắt đầu bay tán loạn ra ngoài, chúng trải dài ra, đạt tới chiều dài hơn mười mét.
Cô ấy lặng lẽ nói: "Cô muốn xen vào chuyện của tôi sao?"
Nghĩ Hậu lạnh nhạt nhìn xuống: "Nơi này là địa bàn của ta."
"Giờ nó thuộc về tôi rồi." Thiếu nữ nhẹ giọng nói, bỗng nhiên bóng dáng nhanh chóng lao vụt đi, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Giây tiếp theo, khoảng không trên đỉnh đầu Nghĩ Hậu chợt xuất hiện một cái bóng lớn màu đen kịt, tựa như một cây roi màu đen được bện từ tơ mảnh, hung hăng quật xuống.
Nghĩ Hậu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt bên dưới tầng mũ giáp màu bạc bắn ra một tia điện quang lạnh lẽo, bỗng nhiên xuất thương.
Rõ ràng một thương này lại đâm vào một nơi khác trong hư không, nhưng đột nhiên mũi thương xuất hiện gợn sóng, ngay tiếp theo, cây roi màu đen trên đỉnh đầu chợt tán loạn.
Bỗng nhiên trong hư không truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của thiếu nữ, nhưng rất nhanh, âm thanh nọ lại chuyển thành dữ tợn.
Một giây tiếp theo, từng bàn tay màu đen xuất hiện giữa hư không, chúng mau chóng vươn dài ra ngoài, hướng đến bao vây Nghĩ Hậu.
Nghĩ Hậu giật nhẹ dây cương, con ngựa trắng dưới thân hí dài, móng sắt bước vào tầng sâu trong Khư giới, lập tức biến mất trước mắt mọi người.
Tiết Hải Ninh nhìn thấy Nghĩ Hậu và con đại khư kia đã tiến vào tầng sâu trong Khư giới đánh nhau, trong lòng lén thở phào một hơi, cũng nhanh chóng xoay người chạy về phía Hứa Thâm và Vương Cảnh bên này.
"Mọi người không sao chứ?" Tiết Hải Ninh dừng lại trước mặt Hứa Thâm, lập tức hỏi.
Vương Cảnh và Lục Sương Lan cũng bước tới, Vương Cảnh lập tức lên tiếng cảm tạ Hứa Thâm, cũng lắc đầu nói: "Tôi không sao, quay về trị liệu một chút là được, không phải vết thương trí mạng."
Dù đôi cánh đã bị chém đứt mất một nửa, nhưng chỉ cần gã không chết, thương thế này cũng không tính là nghiêm trọng.
Bên kia, không biết Sở Bạch đã ló đầu ra từ lúc nào, cũng đang chạy tới đây, hai tay gã đã cụt, chỉ còn một chân đi khập khiễng, nhìn qua chính là người bị thương nặng nhất. Gã lập tức nói với Tiết Hải Ninh: "Nghĩ Hậu điện hạ có thể một mình đối phó đại khư này không? Chúng ta có cần tới hỗ trợ không?"
Tựa như Tiết Hải Ninh nhìn ra được ý đồ của gã, cô lạnh nhạt lắc đầu nói: "Đây không phải chiến đấu mà chúng ta có thể nhúng tay vào được, chỉ gây cản trở chứ không giúp được gì đâu."
Sở Bạch lộ vẻ mặt lo lắng: "Nghĩ Hậu điện hạ có thể giải quyết được nó sao?"
"Chẳng có con khư nào ở nơi này là Nghĩ Hậu điện hạ không thể giải quyết được cả, dù là cấp A cũng vậy." Tiết Hải Ninh vô cùng tin tưởng vào Nghĩ Hậu.