Bên kia, Lục Sương Lan thừa dịp Sở Bạch bị thương, đã chậm rãi tới gần bên người Vương Cảnh. Hai người bọn họ vốn quen thuộc lẫn nhau, vừa nhìn đã hiểu ý.
Lục Sương Lan nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, chậm rãi chạm vào cánh của Vương Cảnh.
Rất nhanh, sương mù dày đặc đã kéo dài từ cánh tay cô ấy, bao trùm trên người Vương Cảnh.
"Này!" Hứa Thâm đang lao về phía thiếu nữ, cũng thấy được tình huống bên kia, từ chuyện Sở Bạch bị thương đến động tác mờ ám bên phía Lục Sương Lan.
Hắn lập tức hạ xuống đất, hét lớn một tiếng chào hỏi thiếu nữ nọ, muốn thu hút tất cả lực chú ý của cô ta.
Chỉ cần đám người Vương Cảnh thoát khỏi vòng vây, hẳn là Tiết Hải Ninh sẽ không tiếp tục điên cuồng tham chiến nữa, và như vậy hắn cũng có thể tìm cơ hội thoát khỏi chiến trường tràn ngập nguy hiểm này.
"Hả?" Thiếu nữ nhìn dáng vẻ chững chạc của Hứa Thâm, trong mắt lộ ra vài phần hứng thú: "Anh không sợ em sao?"
Đương nhiên là sợ, tôi sợ muốn chết đây...
Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Vì sao phải sợ em chứ? Nhìn em rất đáng yêu."
"Em... Đáng yêu sao?" Rõ ràng là thiếu nữ vừa bị câu nói này làm cho sửng sốt, hai mắt đều trợn to lên.
Đã lâu rồi không còn ai nói với cô như vậy nữa.
Cô của hiện tại... Vẫn rất đáng yêu sao?
Thiếu nữ nọ không nhịn được, lập tức đưa tay sờ lên mặt. Và rất nhanh, trên gương mặt đã hiện lên một rặng mây hồng.
"Đương nhiên." Hứa Thâm mỉm cười, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng hừ lạnh đầy tức giận truyền đến bên tai.
Nụ cười của hắn trở nên cứng đờ trong giây lát, hắn vội vàng chuyển chủ đề, tránh đặt bản thân vào tình huống hiểm nghèo, chưa trấn an xong con khư này, tiểu lão hổ bên cạnh đã nổi điên.
"Vậy anh có nguyện ý làm ca ca của em không?" Thiếu nữ không khỏi hướng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Hứa Thâm, dáng vẻ có chút đơn thuần đáng yêu.
Nhưng Hứa Thâm lại cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, hắn miễn cưỡng cười nói: "Làm ca ca của em thì không thành vấn đề, nhưng tôi chưa làm ca ca người khác bao giờ, lỡ như không xứng chức thì biết làm sao bây giờ?"
"Không sao cả, rất đơn giản, để em dạy cho anh." Thiếu nữ nói.
"Dạy như thế nào?" Hứa Thâm cười khổ.
"Anh lại đây..." Thiếu nữ nhẹ giọng nói: "Chỉ cần anh bị em ăn, chúng ta hòa thành một thể, em sẽ cho anh làm ca ca của em, sau này xảy ra chuyện gì, để anh tới bảo vệ em, có được không?"
"..."
Hứa Thâm nhìn vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ khi nói ra những lời này của thiếu nữ nọ, chỉ cảm thấy da đầu phát lạnh run rẩy không ngừng, hắn cười khổ nói: "Tôi rất yếu, chỉ sợ không bảo vệ được em."
"Không sao cả, em sẽ cho anh lực lượng." Thiếu nữ mỉm cười nói: "Em rất thích anh, chúng ta ở cùng một chỗ nhất định sẽ rất vui."
Nhưng tôi không vui... Hứa Thâm cười khổ, khóe mắt thoáng trông thấy Mai Phù vừa vòng đến trước mặt, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt kia như muốn nói, ai bảo vừa nãy cậu dám nói người ta đáng yêu, bây giờ bị cuốn lấy là đáng đời!
"Tôi không thích phương thức làm ca ca này lắm." Hứa Thâm bất chấp khó khăn nói.
Nụ cười trên mặt thiếu nữ từ từ biến mất, sắc mặt dần trở thành âm trầm: "Anh cũng muốn từ chối em sao?"
Hứa Thâm vội vàng nói: "Không không, tôi muốn làm ca ca của em, chỉ là chúng ta không thể đổi một phương thức khác sao?"
"Đổi phương thức?"
"Ví dụ như hiện tại, em là em, tôi là tôi, tôi cũng có thể là ca ca em, nhưng chúng ta không cần hòa thành một thể..." Hứa Thâm điều chỉnh ngôn ngữ, cố tìm từ ngữ uyển chuyển nhất để nói.
Thiếu nữ hiểu ra, cô không có tức giận, chỉ khẽ lắc đầu: "Nhưng như vậy không phải là ca ca, ca ca phải cùng muội muội vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia cách mới đúng."
"..."
Hứa Thâm có chút nghẹn lời.
Thiếu nữ nhìn thấy Hứa Thâm nói không nên lời, lại chậm rãi đến gần hắn, nói: "Anh không muốn sao?"
Hứa Thâm cảm nhận được hàn ý mờ mịt đang nhanh chóng bủa vây lấy mình, nhưng hắn vẫn ép bản thân phải đứng không nhúc nhích, chỉ khẽ lắc đầu nói: "Còn một biện pháp khác, cũng có thể làm chúng ta không chia cách được."
"Biện pháp gì?" Thiếu nữ hỏi.
"Để cho tôi ăn em, em ở trong bụng ca ca, như vậy hai chúng ta cũng vĩnh viễn không chia cách." Hứa Thâm nghiêm túc nói.
Ba người Sở Bạch, Vương Cảnh đang ở phía sau thiếu nữ, vừa nghe được lời này, đã ngạc nhiên đến độ suýt chút nữa cái cằm đã rơi xuống đất.
Đây là loại phát ngôn người sói gì đây?
Ở trước mặt đại khư bảo ăn nó?
Đây không phải là đập cửa Diêm Vương, ngại mệnh dài ư?
Nhưng thiếu nữ kia nghe được những lời này của Hứa Thâm, lại không có tức giận, chỉ nghiêng đầu, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Cô ấy nghiêm túc tự hỏi là bởi vì cô cảm thấy Hứa Thâm cũng đang nghiêm túc, chứ không phải là nói đùa.
Trong lúc cô ấy đang tự hỏi, bỗng nhiên lại ngẩng đầu hướng ánh mắt nhìn về phía xa, chân mày khẽ nhăn lại: "Có người cản trở, để em đi giải quyết đám ruồi bọ này trước đã."
Ánh mắt cô ấy vừa dừng lại vị trí của Tiết Hải Ninh trên tòa nhà đằng kia, nơi đó có ánh kim quang chói lòa, nhạc công violin, tay trống và người thổi kèn đều xuất hiện.
Lần này số lượng còn nhiều hơn lúc trước, có tới tám nhạc công violin, ba tay trống và hai người thổi kèn.
Trong khoảnh khắc, thiếu nữ nọ ngẩng đầu, khúc diễn tấu hùng hồn đã vang lên, một luồng lực lượng đáng sợ lập tức đánh nghiêng tới.
Nhạc công violin phụ trách tấn công giết chóc, tay trống chịu trách nhiệm đánh sâu vào tinh thần, người thổi kèn thúc đẩy quần thể tăng phúc, làm cho lực lượng của nhạc công violin cùng tay trống tăng lên.
Rõ ràng chỉ là một loại năng lực, nhưng lại có nhiều đặc tính khác nhau, đây là điển hình của năng lực hệ đặc chất.
Những dây đàn hỗn loạn như lưỡi dao sắc bén hung hăng chém tới.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc chúng nó gần tiếp cận mục tiêu, lại bị một loại vật chất vô hình nào đó ngăn lại, gây nên từng gợn sóng hỗn loạn ngay trước mặt thiếu nữ, chỉ cách cô chừng bốn năm mét.
Tựa như trong hư không có một tấm chắn vô hình.
Tay trống nặng nề gõ mạnh vài nốt, làm cho trái tim người ta không tự chủ được, lập tức đập lên thình thịch, nhưng vẻ mặt thiếu nữ kia vẫn rất bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng nâng tay lên rồi nắm lại, đột nhiên, một tay trống bên cạnh Tiết Hải Ninh lỡ tay đập thủng trống.