Trên tòa kiến trúc hình tháp gần đó, Tiết Hải Ninh cũng nhìn ra biến hóa này, sắc mặt thoáng chút khó coi.
Nếu không phải hai đồ đệ của cô còn đang ở đây, ngay lúc này, cô đã dứt khoát xoay người rút lui khỏi nơi này, chờ báo cáo tình huống này cho Nghĩ Hậu lại nói tiếp rồi.
Tình thế trước mắt, nếu không có đội thân vệ ra mặt, chỉ dựa vào mấy nhân viên cục Khư Bí như bọn họ, quá khó để đối mặt với khư cấp A.
Dù trên hiện trường có bản thân cô là đệ nhất chiến lực của cục Khư Bí, kết cục cũng chẳng khác biệt là bao, suy cho cùng, bên cạnh cũng có quá ít nhân viên hiệp trợ.
Cô nhanh chóng thông báo tình huống cho lão Triệu thuộc tổng cục cục Khư Bí.
Thông báo xong, Tiết Hải Ninh chăm chú nhìn đại khư bên kia đang từng bước ép sát, thầm hít sâu một hơi, trong lòng biết rất rõ, đây sẽ là một trận chiến cực kỳ gian khổ.
Vèo!
Rất nhanh, bóng dáng cô đã lóe lên, nhưng vị trí mà Tiết Hải Ninh xuất hiện lại là bên cạnh Hứa Thâm, người từ đầu đến giờ vẫn đang xem cuộc chiến.
"Tôi cần cậu hiệp trợ, dời lực chú ý của cô ta đi." Tiết Hải Ninh nhanh chóng nói: "Tôi biết binh khí của cậu hỏng rồi, nhưng khôi giáp này vẫn rất hữu dụng, chỉ cần không phải là công kích loại tinh thần thẩm thấu, về cơ bản, nó đều có thể ngăn cản được, cũng có thể làm suy yếu công kích sóng âm. Vấn đề là cậu có dám thử một lần hay không?"
"Không dám." Hứa Thâm thành thật trả lời.
"..."
Tiết Hải Ninh há miệng, vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
Một câu nói đậm chất anh hùng giữa bầu không khí bi tráng kiểu này, thế mà Hứa Thâm có thể trực tiếp từ chối?
"Đây là khư cấp A, nếu chúng ta cùng lên, chỉ có một con đường chết, vẫn là chờ tiếp viện đến lại nói tiếp đi."
Nói thật, ngay lúc Hứa Thâm nhìn thấy Tiết Hải Ninh đi tới, trong lòng hắn đã thầm kêu một tiếng hỏng bét rồi.
Chuyện đã đi đến nước này, hắn cũng bất chấp giả vờ cái gì mà lòng nhiệt tình sôi sục nữa.
Đây chính là chiến đấu bằng đao thật thương thật đó!
Đây chính là tình huống có thể mất mạng bất cứ lúc nào đó.
Đứng trước loại hoàn cảnh này, cần gì phải quan tâm tới nhiều chuyện như vậy chứ?
"Nhưng nếu chúng ta làm như vậy, bọn họ đều sẽ chết." Sắc mặt Tiết Hải Ninh trở nên âm trầm, cô vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Bên trong còn có chiến hữu cùng cục của cậu, cậu thực sự không thèm để ý sao?"
Hứa Thâm nhìn ánh mắt của cô, giống như đối phương đã hạ quyết tâm rồi, và dù bản thân hắn có từ chối cũng vô dụng.
Hắn thầm cười khổ trong lòng, thực sự không nhìn ra, vào thời khắc mấu chốt, Tiết Hải Ninh lại trọng tình nghĩa đến thế, ngược lại, loại người lúc bình thường đều nhiệt tình như bọn họ, lại lựa chọn lùi bước vào đúng thời khắc mấu chốt này.
"Tôi sợ cô gặp chuyện không may." Hứa Thâm chuyển đề tài, cũng hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Dù chúng ta ra tay, cũng chỉ có một con đường chết, cô thật sự muốn làm như vậy sao?"
Lo lắng cho mình?
Tiết Hải Ninh hơi ngơ ngác, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết, không chút tạp niệm của Hứa Thâm, sự khinh thường và cơn tức giận vừa dâng lên trong lòng cô cũng tan thành mây khói.
Tiết Hải Ninh trầm giọng: "Không cần lo lắng cho tôi, chỉ cần cậu thu hút lực chú ý của cô ta, tôi có thể cầm cự để cho bọn họ thoát thân. Hơn nữa, tôi đã thông báo cho tổng cục đến tiếp viện rồi."
Thật sự không làm không được sao?
Hứa Thâm thầm than trong lòng, nhưng hắn biết, hiện giờ có khuyên bảo cũng vô tác dụng, chỉ có thể nói: "Được, vậy cô hãy cẩn thận."
"Cậu mới là người nên cẩn thận, dù có khôi giáp, nhưng đừng ỷ vào nó mà chủ quan, rất có khả năng, loại kỹ năng mà con khư này nắm giữ chính là lực lượng loại tinh thần." Tiết Hải Ninh trầm giọng nói.
Cần cô phải nói nữa ư... Hứa Thâm cười khổ.
Hắn đã sớm nhìn ra con khư này có tinh thần lực cực kỳ dũng mãnh, tiếng nai kêu trước đó chính là một loại năng lực hấp dẫn tinh thần.
Bộ khôi giáp này có thể bảo vệ hắn không bị thương bên ngoài, nhưng tinh thần xuyên thấu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Không, hẳn là nên dựa vào bọn họ...
"Tôi lên đây!" Bỗng nhiên Hứa Thâm thả người bay vút ra ngoài, trực tiếp nhảy vào trong trận.
Tiết Hải Ninh ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cô thực sự không nghĩ tới Hứa Thâm kia nói làm là làm, còn dứt khoát lưu loát hơn cô.
Tiết Hải Ninh lại hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu nữ đang lao thẳng tới bên kia, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong khoảng trống giữa hai tầng bên trong trang phục tác chiến, rồi bỏ vào miệng.
Rất nhanh, viên thuốc đã bị nuốt xuống.
Hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, cả người Tiết Hải Ninh đều lờ mờ hiện ra một tầng năng lượng màu vàng.
Cô không chút do dự, lại một lần nữa phát động năng lực.
"Hả?" Tại trận, ba người Vương Cảnh và Sở Bạch nhìn thấy Hứa Thám đang cấp tốc lao về phía này, ai nấy đều ngẩn ra, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Hứa Thâm không nhìn ra đây là khư cấp A sao?
Vì sao lúc này hắn còn dám tới đây, mà không lo chạy đi? !
Thiếu nữ nọ nghe thấy tiếng gió, nhanh chóng xoay người lại, thoáng nhìn về phía Hứa Thâm.
Đúng lúc này, Sở Bạch bắt được cơ hội, nhanh chóng lui lại, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra xa.
Gã mặc kệ có phải Hứa Thâm đến giúp mình hay không, nhưng đối phương chính là khư cấp A đó, có nhiều thêm một người là hắn, bọn họ cũng không có khả năng chiến thắng đối phương.
Trong tình thế này, kẻ có thể sống sót mới được tính là bản lĩnh.
"Em không cho anh đi đâu." Giọng nói của thiếu nữ nọ lại vang lên, mặt đất đột nhiên bị xé rách, một chuỗi những sợi dây leo màu đỏ tươi, giống như xúc tu thịt chui ra, trực tiếp chém đứt một chân của Sở Bạch, sắc bén như đao.
Thân thể Sở Bạch lăn lộn ra ngoài, hai tay đã đứt chống trên mặt đất, ánh mắt gã đầy hoảng sợ nhìn về phía thiếu nữ nữa.
Cùng lúc đó, thiếu nữ khẽ xoay cánh tay lại, vén tóc về sau gáy, để lộ ra bên trong là một gương mặt trắng bệch tái nhợt.
Cô khẽ nở nụ cười với Sở Bạch một nụ cười tươi tắn đến dọa người.
Con ngươi trong hốc mắt Sở Bạch lập tức co rút lại, gã hoảng hốt ngồi im dưới đất không còn dám nhúc nhích nữa