Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 532 - Chương 532. Biến Cố Bất Ngờ!

Chương 532. Biến Cố Bất Ngờ! Chương 532. Biến Cố Bất Ngờ!

Lôi quang phun ra, gã chém thẳng về phía thanh niên tuấn tú trên đầu con nai.

Bỗng nhiên thanh niên tuấn tú nọ quay đầu lại, đôi con ngươi bên trong vết rạch thẳng đứng trên mặt lộ vẻ hung tợn chằm chằm theo dõi gã.

Đao phong xẹt qua, Vương Cảnh đứng bên cạnh ngắm chuẩn cơ hội, trực tiếp chém một đao tới, nhanh chóng chém bay đầu thanh niên tuấn mỹ kia.

Khuôn mặt của người thanh niên tuấn tú mang theo vẻ không sao tin nổi, nhưng ngay lập tức, cái đầu lăn xuống mặt đất, tình cờ rơi xuống trên con đường trước mặt, bị chính gót chân con nai kia dẫm một cước lên, nát vụn.

Sở Bạch thở phào nhẹ nhõm, con khư này đã giải quyết rồi sao?

Cùng lúc ấy, thân thể con nai kia dần dần dừng lại, lắc lư lắc lư một hồi, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.

Vương Cảnh đang bay giữa không trung, nhanh chóng nói với Sở Bạch: “Chuyện bổ đao liền giao cho anh.”

Sở Bạch gật đầu, vẻ mặt gã trở nên ngưng trọng. Chỉ thấy từ trong lòng bàn tay phóng ra lôi đình, bổ vào giữa thi thể con nai. Máu thịt bị điện giật tản ra một luồng khói đen dày đặc, những sợi xúc tu thịt màu trắng bên ngoài thân thể nó đều bị lôi đình nướng khét.

Trên đỉnh kiến trúc hình tháp phía trước, Tiết Hải Ninh cũng chầm chậm buông hai tay xuống.

Phải biết rằng, kể từ lúc năng lực phòng hòa tấu màu vàng của cô được phát động, một khi đối phương không nghe hết khúc nhạc, sẽ không dời đi mục tiêu công kích, chỉ có thể cưỡng chế công kích về phía cô.

Đây cũng là một đặc tính khác đi kèm với năng lực của cô, mang tới địa vị không thể thay thế trong quá trình phối hợp đoàn đội.

“Hả?” Đột nhiên, tay trống bên cạnh nói nhỏ. Tiết Hải Ninh thoáng giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía thi thể con nai khổng lồ dưới mặt đất, vội vàng nói: “Mau tránh ra!”

Ba người Vương Cảnh đều nhìn về phía thi thể cháy khét nọ, đang chuẩn bị tiến lên kiểm tra, đột nhiên giọng nói của Tiết Hải Ninh truyền đến, khiến tất cả đều ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh, một luồng hàn ý đã tập kích kên người bọn họ, cả đám vội vàng muốn lui lại phía sau.

Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên một lưỡi dao sắc bén bay vút tới.

Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, đôi cánh trên lưng Vương Cảnh bị chặt đứt một cái!

Thân thể gã nghiêng lệch, lập tức rơi xuống dưới.

Ở phía bên kia, hai tay của Sở Bạch cũng bị bóng đen xẹt qua, trực tiếp rơi xuống mặt đất, máu tươi từ miệng vết thương phun tung tóe ra ngoài.

Ngay lập tức, cảm giác đau đớn liên tục xông thẳng lên đầu.

Gã ngơ ngác nhìn hai tay của mình, chợt nhìn về con nai đã cháy đen trước mặt.

Chỉ thấy lúc này, cái bụng con nai nọ phồng lên, đột nhiên nứt ra, có một bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ bên trong.

Bàn tay ấy trắng như tuyết, tựa như vừa kéo rèm rời giường, kéo cái bụng cháy đen kia ra, ngay sau đó một thiếu nữ toàn thân trần trụi với mái tóc màu đen như thác nước rối tung, lộ diện, bước ra từ bên trong.

Khuôn mặt thiếu nữ nọ vô cùng tinh xảo, đôi mắt màu nâu đỏ, như mắt hươu, tỉ lệ đồng tử hơi lớn, phần trắng trong mắt chiếm phần nhiều hơn. Biểu cảm trên mặt cô đầy vẻ lười biếng, thân hình chậm rãi xoay lại, nhìn về phía mấy người bên cạnh, chợt nhìn thoáng qua cái đầu con nai đã bị chém đứt, đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

“Ồ, ca ca của tôi đâu rồi?” Thiếu nữ có chút kinh ngạc và bất ngờ, ánh mắt lại đảo qua xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một cái đầu bị chính gót chân con nai nọ đạp nát.

Thiếu nữ nọ chậm rãi nâng tay lên, cái đầu đã vỡ nát kia được một luồng lực lượng đưa đến bên tay cô.

“Ca ca đã chết rồi sao...” Thiếu nữ vuốt ve hộp sọ vỡ vụn mơ hồ không rõ trong tay, vẻ mặt đầy ưu thương, khẽ thở dài nói: “Anh vẫn vô dụng như vậy hả ca ca? Tại sao lúc nào cũng chết đi chứ?”

Hộp sọ vỡ vụn trong lòng bàn tay của cô chậm rãi tan rã, biến thành một hòn đá, sau đó bị nghiền thành bột phấn, chảy xuống từ trên đầu ngón tay.

Ngay sau đó, cô gái kia chậm rãi xoay người, nhìn mấy người bên cạnh, ánh mắt khẽ đảo qua trên người Vương Cảnh và Sở Bạch, nhẹ nhàng nói: “Trong các người... Có ai nguyện ý làm ca ca của tôi không?”

Đồng tử trong mắt Sở Bạch co rút lại, cả người trở nên cứng ngắc, suy nghĩ trong đầu đang liều mạng nói cho gã biết, phải cách xa thiếu nữ trước mắt, cách càng xa càng tốt, nhưng thân thể gã lại cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích, tựa như đã bị đóng đinh xuống mặt đất bên dưới rồi.

Vương Cảnh vừa ngã xuống vũng máu, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, ánh mắt lộ ra sợ hãi ngập tràn.

Thiếu nữ trước mắt, tuyệt đối không phải khư chuẩn cấp A, mà là đại khư cấp A hàng thật giá thật!

Khư cấp A có lực lượng tương đương với quân vương.

Trừ khi là đám đông hình thái thứ hai cực hạn, hoặc là một vài hình thái thứ hai sở hữu năng lực hệ đặc chất phi phàm nào đó, mới đủ để đối phó.

Mấy người Sở Bạch nhìn thiếu nữ trắng mịn không tì vết trước mắt, trong lòng lại dâng lên cảm giác giống như bản thân đang trần trụi đứng giữa trời đông giá rét quấn thân, cả người đều lạnh thấu, đây mới là bộ mặt thật sự mà con khư kia đang che giấu sao?

"Là anh sao?" Thiếu nữ nhìn về phía Sở Bạch, sau đó chậm rãi tiến lại gần gã.

Bị khoảnh khắc sinh tử kích thích, trong lòng Sở Bạch không khỏi sợ hãi, gã chậm rãi lui về phía sau, sợ làm kinh động tới thiếu nữ này.

"Anh không muốn sao?" Thiếu nữ nhìn thấy gã lùi bước, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Sở Bạch miễn cưỡng nói: "Tôi chưa từng làm anh trai, sợ không đảm đương nổi."

"Không sao, rất đơn giản." Ánh mắt thiếu nữ nhu hòa lại: "Anh lại đây, em dạy anh."

Sở Bạch nào dám đi qua, lại gượng cười nói: "Tôi, tôi còn nhỏ, không làm anh trai được."

Nhìn từ bên ngoài, số tuổi của gã đủ để làm chú của thiếu nữ nọ, nhưng trong lúc nguy cấp này, Sở Bạch cũng chỉ có thể nhắm mắt nói dối mà thôi.

Hơn nữa, thà nói dối mà thoát khỏi cục diện trước mắt còn hơn bị đối phương chọn trùng.

Suy cho cùng, kết cục của vị “Ca ca” đại khư hồi nãy là gì, ai chẳng biết rõ ràng rồi?

"Anh không muốn?" Sắc mặt thiếu nữ nọ lập tức tối sầm lại.

Sở Bạch lập tức cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt lao tới, da đầu gã trực tiếp run lên, trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm tích tụ lực lượng, chuẩn bị phản kháng bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment