Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 531 - Chương 531. Cậu Cũng Nhìn Ra Rồi???

Chương 531. Cậu Cũng Nhìn Ra Rồi??? Chương 531. Cậu Cũng Nhìn Ra Rồi???

Cô giống như một vị nhạc trưởng đang đứng trước tiết mục hòa tấu của riêng mình.

Ngay khi ngón tay của nhạc trưởng hơi nâng lên, dường như chỉ trong phút chốc, toàn bộ ban nhạc đều được rót vào linh hồn.

Tất cả bắt đầu bằng một tiếng gõ mãnh liệt của tay trống.

Ngay lập tức, toàn bộ mọi người đang có mặt tại trên hiện trường đều cảm thấy màng nhĩ đã bị dư chấn đánh nổ tung.

Chính trong một khắc này, buổi hòa tấu của Tiết Hải Ninh bắt đầu!

Tay trống điên cuồng gõ phát ra nhịp trống mênh mông mà trào dâng cảm xúc, phối hợp với những khúc nhạc du dương liền mạch của nhạc công violin, một bản hành khúc hòa âm hùng hậu vang lên.

Phanh phanh phanh!

Mỗi một nhịp gõ của tay trống đều làm rung động cả tâm linh.

Thân thể con đại khư kia, liên tiếp nổ tung, văng máu tươi ra ngoài, tựa như vừa bị một thứ vô hình nào đó tập kích, thân thể nổ gồ lên từng khối u, sau đó vỡ tan.

Khuôn mặt hưng phấn tuấn mỹ kia lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Gã lại một lần nữa ôm chặt đầu, phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếng gầm của con nai kia cũng biến thành phẫn nộ, rồi dần dần lại chuyển thành khàn khàn.

Những người qua đường vẫn đang đi về phía nó, ánh mắt chất chứa bi thương ban đầu, dần dần trở lên kinh phẫn, rồi đột nhiên cả đám bắt đầucông kích lẫn nhau.

Thân thể của tay trống màu vàng đang đứng bên cạnh bóng dáng Tiết Hải Ninh chợt xuất hiện dao động, tựa hồ đã bị thứ gì đó công kích, nhưng rất nhanh, một bóng dáng màu vàng khác lại ngưng tụ bên cạnh.

Là người thổi kèn của tổ Brass Instrument. (Tổ này gồm có kèn Trumpet, kèn Cornet, kèn Trombone, kèn French Horn, kèn Tuba)

Tiếng kèn Trumpet trầm thấp vang lên, phối hợp với giai điệu của nhạc công violin, đã giúp thân thể của tay trống kia ổn định trở lại.

“Lại khiến cho sư phụ phải sử dụng tới kèn...” Vương Cảnh và một nữ đồ đệ khác tên là Lục Sương Lan đang đứng bên cạnh gã, đều lộ ra sắc mặt ngưng trọng.

Bọn họ đã được chứng kiến năng lực của Tiết Hải Ninh không biết bao nhiêu lần, và diễn tấu đến bước này, nghĩa là cô đã dùng gần như hết sức.

Phanh!

Đột nhiên con nai khổng lồ lao về phía Tiết Hải Ninh, mặt đất chấn động, trên người con nai không ngừng xuất hiện những khối u đang nứt ra, nhìn qua vô cùng thê thảm, toàn thân đều là những vết thương chồng chất.

Ánh mắt Tiết Hải Ninh khẽ biến, cô khẽ nâng tay lên.

“Mau, chúng ta mau qua đó hỗ trợ.” Vương Cảnh nhìn thấy cử chỉ này, lập tức nói.

Nói xong, đột nhiên bóng dáng gã biến hóa.

Chỉ thấy phía trên hai đường vết lõm dựng thẳng đứng sau lưng trang phục tác chiến của gã, vừa mọc dài ra một đôi cánh thịt.

Hiển nhiên Vương Cảnh có năng lực biến thân trong hệ cường công.

Sau khi đôi cánh thịt mọc dài ra, Vương Cảnh trực tiếp bay thẳng qua.

Cùng lúc đó, bóng dáng Lục Sương Lan nhoáng lên một cái, đã nhanh chóng đuổi theo tựa như một làn gió nhẹ.

Bóng dáng cô trở nên vặn vẹo mơ hồ, tựa như đã chuyển hóa thành sương mù.

Sở Bạch nhìn hai người bên cạnh, sắc mặt khẽ biến, từ trong đáy mắt lộ ra vài phần khiếp sợ và ngưng trọng.

Đây chính là đại khư chuẩn cấp A đó, vậy mà cô gái kia lại có thể đánh nó bị thương nghiêm trọng đến mức này?

Đây vốn đã là chuyện rất khó tin, nhưng ai biết đâu, hai người có dung mạo xấu xí đang đứng bên cạnh gã, cũng có năng lực bất phàm.

Sở Bạch đưa mắt nhìn Hứa Thâm vẫn đứng yên không nhúc nhích gần đó, trong mắt hiện lên một tia ghen tị. Nhân mạch mạnh mẽ như vậy lại rơi trên người thằng nhóc này, nếu lúc trước gã tới khu Mẫu Hoàng kiểm nghiệm, như vậy người trở thành thân vệ của Nghĩ Hậu sẽ là gã rồi...

Thật sự là đáng chết mà...

“Kiếm của cậu bị tổn hại, cứ ở chỗ này chờ đi, tôi đi là được.” Sở Bạch cất giọng hiền lành nói một câu, tựa như tha thiết quan tâm tới Hứa Thâm vậy.

Nói xong, bóng dáng gã trực tiếp xông ra ngoài.

Hứa Thâm nhìn theo bóng lưng Sở Bạch, khóe miệng hơi lộ ra ý cười. Hắn có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Kẻ này muốn để bọn Tiết Hải Ninh bên kia cảm thấy hắn đang sợ chết không dám đi lên ư?

Hứa Thâm cũng không thèm để ý, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Cậu cũng nhìn ra rồi?” Mai Phù đang ở bên người Hứa Thâm, chợt cất giọng đầy hứng thú nói.

Hứa Thâm thoáng giật mình, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như thường, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, Mai Phù chưa bao giờ tùy tiện nói lời bừa bãi…

Như vậy, câu nói kia nghĩa là gì?

Lúc này, hai người Vương Cảnh và Lục Sương Lan đã vọt tới trước mặt con nai đại khư kia. Hai người nhanh chóng chia nhau ra, từ hai bên sườn, bọc đánh đối phương.

Trong tay Vương Cảnh có một thanh đao nhọn. Gã có thể sử dụng cánh thịt phi hành, giờ phút này đang tăng tốc lao xuống, đồng thời cũng linh hoạt tránh được từng nhánh xúc thể bên người con nai. Rất nhanh, lưỡi đao trên tay đã đâm vào bụng nó, xé ra một lỗ hổng.

Ở phía bên kia, bóng dáng của Lục Sương Lan lại như sương khói, nhẹ nhàng đáp trên lưng con nai đại khư.

Mà dường như con nai kia không hề nhận ra vị trí cô đang đứng, bởi vậy nó không hề phát động công kích.

Lục Sương Lan không chút do dự, dứt khoát rút chủy thủ ra, trực tiếp đâm vào sau gáy đại khư.

Ở phía sau bọn họ, Sở Bạch cũng gia nhập vào chiến trường.

Tới tận lúc này, Hứa Thâm mới nhìn ra, năng lực của Sở Bạch đúng là hệ thao túng, trên kiếm Trảm Khư mang theo điện quang, lực sát thương kinh người.

Đối mặt với công kích của ba người, con nai đại khư chỉ có thể bị động phòng thủ, nhưng thân thể nó vẫn lao thẳng về phía Tiết Hải Ninh.

“Điều khiển lôi lực?” Vương Cảnh nhìn thấy năng lực của Sở Bạch, trong mắt hiện lên một mảnh dị sắc, không nghĩ hình thái thứ hai của khu Hắc Quang này, lại sở hữu loại năng lực hiếm thấy như vậy.

Phải biết rằng, trong hệ thao túng có rất nhiều loại năng lực khác nhau, nhưng điều khiển lôi lực lại là một loại tương đối hiếm thấy trong đó.

Loại năng lực này mạnh ở chỗ, nó có thể kéo dài và dát mỏng, cũng có thể phát triển đến trình độ khá là khó giải quyết.

“Đừng lo lắng, nó sẽ không dời mục tiêu công kích, dù bị chúng ta công kích.” Vương Cảnh ngay lập tức nói.

Sở Bạch hơi giật mình. Tuy trong lòng vẫn có chút do dự, nhưng tới cuối cùng gã vẫn lựa chọn hơi lộ ra một chút bản lĩnh thật sự, nếu không bị người ta nhìn ra mình giấu giếm, sẽ có chút khó coi.

Bình Luận (0)
Comment