Thanh niên tuấn tú đang ở trên đầu con nai đột nhiên giơ tay bụm trán, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ trầm thấp, dường như gã đang khẩn cấp ngăn cản thứ gì đó.
Rồi rất đột ngột, gã mạnh mẽ rít gào một tiếng.
Tranh!
Dây đàn gãy lìa.
Thanh niên tuấn tú ngẩng đầu lên, trên trán lộ ra một vết tích bị xé rách.
Vết thương này dựng đứng, gần như đã bị chém tới tận sống mũi. Bỗng nhiên, từ bên trong vết tích thẳng đứng đẫm máu kia, có một con mắt màu đen xuất hiện, nó không ngừng chuyển động xoay tròn.
Đôi mắt của thanh niên tuấn tú nọ lại lộ ra trạng thái tinh thần cuồng nhiệt và dữ tợn đến cực hạn.
Đột nhiên cái đầu con nai kia hạ xuống, há miệng, phát ra tiếng kêu âm u vang vọng không trung, trong đó chứa đầy bi thương, chạm đến đáy lòng người khác.
Trên đường phố lúc này vẫn còn không ít người chưa kịp thời chạy trốn, bọn họ vừa nghe thấy tiếng kêu của con nai này, lại không cầm được nước mắt, giống như đã thất thần, lập tức đi về phía nó.
Một đống xúc tua cực kỳ thuần thục cuốn bọn họ lên, rồi kéo vào cái miệng kỳ quái của con nai nọ.
Những người đi đường bị cuốn vào kia vẫn bày ra gương mặt đầm đìa nước mắt, trên mặt chỉ có bi thương, không có chút sợ hãi nào.
“Tôi đang làm gì vậy? Vì sao tôi lại muốn thương tổn anh ấy?”
“Tôi, tôi thực sự đáng chết!”
Tất cả những trảm khư giả đang đứng dọc theo dãy kiến trúc ở hai bên con đường, đều bị tiếng kêu của con nai kia thẩm thấu, khuôn mặt trở thành tái nhợt, như thể cả đám bọn họ đã phạm phải thứ tội nghiệt nào đó cực kỳ nặng nề, và ngoài nỗi bi thương, trong đôi mắt còn ẩn chứa thống khổ tột cùng.
Bọn họ cảm thấy thống khổ vì bản thân đã phạm phải tội nghiệt!
“Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi phải làm loại chuyện này?”
“Tôi... Lẽ ra tôi nên giết chính bản thân mình mới đúng!”
“Tất cả đều là lỗi của tôi!”
Một số trảm khư giả trực tiếp rơi vào trạng thái thất hồn lạc phách, rồi không chút do dự, nâng kiếm Trảm Khư lên, đặt ngay tại cổ của mình.
Cũng có trảm khư giả nhanh chóng cầm ngược kiếm lại, đâm thẳng thanh kiếm Trảm Khư vào ngực của mình.
Máu tươi tràn ra từ miệng, trong mắt trảm khư giả nọ lộ ra một tia hoài niệm tựa như bản thân đã được giải thoát, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Dừng tay!”
“Nhanh lên, mau che lỗ tai lại!”
Diệp Thủ và đám người Hạ Tĩnh Tương cũng thoáng thất thần, nhưng rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại.
Ánh mắt nhìn thấy những đồng bạn bên cạnh vừa đặt kiếm phong lên cổ, đã vội vàng lao tới ngăn cản.
“Tôi không thể chết, tôi tuyệt đối không thể chết, tôi không thể tiếp tục kéo chân sau...” Trên Hạ Tĩnh Tương chảy xuôi hai hàng nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vài phần kiên nghị. Sau đó, cô thấp giọng tự nói: “Ba mẹ, em trai, mọi người hãy nhìn con đi, con tuyệt đối sẽ không vấp ngã thêm một lần nào nữa.”
“Tôi tuyệt đối không thể...”
Cô dùng ngón tay sượt qua mũi kiếm, lấy đau đớn kích thích, khiến cho nước mắt đang lã chã tuôn rơi trên mặt, lập tức ngừng lại.
Ngay sau đó, cô quay đầu ngăn cản La Hoa với vẻ mặt bị thương đang muốn tự sát ở bên cạnh.
“Công kích hệ tinh thần...”
Trên lầu cao, sắc mặt đám người Sở Bạch và Hứa Thâm đều ngưng đọng lại.
Tiếng kêu của đại khư này lại đáng sợ như vậy?
Nó bao hàm một loại tập kích về tinh thần không phân biệt đối tượng là ai.
“Ngay cả chúng ta vẫn chịu một chút ảnh hưởng nhỏ, thì những người kia sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.” Sắc mặt Vương Cảnh trở nên âm trầm, gã lập tức nói với Sở Bạch: “Đề nghị anh lập tức cho bọn họ giải tán, mau ra lệnh cho bọn họ rời khỏi vòng chiến đấu. Loại cấp bậc chiến đấu này không thích hợp với bọn họ, bọn họ có ở lại chỗ này cũng vô dụng.”
Suy cho cùng, ở trước mặt tồn tại khủng bố chân chính, chiến thuật biển người không mang lại một chút ý nghĩa nào.
Để cho đám trảm khư giả giai đoạn đầu kia tham gia vào vòng chiến chẳng khác nào biến bọn họ trở thành những bông lúa mạch cho con đại khư nọ thu gặt?
Thậm chí những người nọ còn không đủ tư cách làm pháo hôi.
Ánh mắt Sở Bạch trở nên trầm thấp, thoạt nhìn tâm tình có chút sa sút, gã khẽ gật đầu, nói: “Không thể mặc cho nhiều người chết hơn nữa...”
Lời này lộ ra một chút tư tưởng mặt trái và âm u, cho thấy chính bản thân gã cũng đã bị tiếng kêu của con nai kia xâm nhiễm.
Gã lập tức truyền lệnh thông báo, để cho các thành viên của biên đội số một và số hai đều lui lại, chuyển sang phong tỏa các con đường, cảnh giới xung quanh.
“Chúng ta cần đi hỗ trợ không?” Hứa Thâm nhìn về phía hai người bên cạnh.
“Cứ quan sát tình hình của sư phụ trước đã, sư phụ đang thăm dò.” Vương Cảnh nói: “Nếu cần hỗ trợ, sư phụ sẽ phát tín hiệu cho chúng ta. Khi chưa nhận được tín hiệu mà mạo muội ra tay, sư phụ sẽ tức giận.”
“Được rồi...” Hứa Thâm nghĩ đến câu nói phải đơn sát của Tiết Hải Ninh, trong lòng âm thầm thở dài.
Cô gái này quá mức điên khùng…
Đúng là bất cứ tồn tại hình thái thứ hai nào cũng có chút điên, nhưng có vẻ như phương diện điên của cô gái này chính là kiêu ngạo cực độ.
Khi tiếng kêu của con nai vang lên, sắc mặt Tiết Hải Ninh cũng hơi chút biến hóa.
Trên thực tế, cô chính là người chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất của loại sóng âm quái dị này, và mục tiêu chủ yếu mà nó muốn nhắm đến chính là cô.
Trong nháy mắt này, tiếng kêu của con nai làm trong đầu Tiết Hải Ninh xẹt qua rất nhiều chuyện.
Nhớ đến ngày đó, khi bản thân lên sân khấu biểu diễn, ba mẹ ở dưới đài quan sát.
Nhớ tới vị thầy giáo kính yêu đang ngồi dưới đài, hướng ánh mắt đầy tin tưởng và tự hào nhìn về phía cô.
Nhớ tới ngày hôm đó, con quái vật khổng lồ kia xuất hiện, toàn bộ phòng biểu diễn đều sụp đổ...
Lẽ ra cô cũng nên chết đi rồi...
Nhưng... Tôi còn chưa báo được thù!
Trong mắt Tiết Hải Ninh chợt đằng đằng sát khí, cô trầm thấp nói: “Tay trống, vào vị trí.”
Bóng dáng màu vàng hiện lên giữa hư không, đồng thời cũng ngưng tụ ra một bộ nhạc khí, một cái giá trống.
“Diễn tấu, bắt đầu.”
Trong đôi mắt Tiết Hải Ninh lóe lên ánh sáng vàng lấp lánh, bóng dáng cô dừng lại trên đỉnh của một tòa kiến trúc. Dáng người tinh tế thon thả tuyệt mỹ như nữ thần, toàn thân đắm chìm trong ánh kim quang thánh khiết, với dàn nhạc giao hưởng lơ lửng xung quanh.