Hiển nhiên không thể rập khuôn áp dụng loại biện pháp này trên người Hắc Tuyết được.
Điều kiện thiết lập phía trước quá gian nan —— Hứa Thâm không đánh lại Hắc Tuyết.
Hơn nữa, nếu để thiếu nữ này chịu đói... Thì rất có khả năng chính hắn sẽ trở thành đồ ăn cho cô ấy.
Keng keng keng!
Hứa Thâm thầm thở dài trong lòng, coi như một chuyến đi này là vô ích rồi. Vừa vặn lúc này, phía lồng giam chợt lắc lư mãnh liệt, Chu Giáp Chân lập tức sai vị phó chủ quản kia đi xử lý trước, có vẻ như con khư trong lồng đang vùng vẫy kịch liệt.
Đây là một con Khư có dáng vẻ như phụ nữ mang thai, cái bụng to béo, có rơm rạ phiến lá bao phủ toàn thân, vừa giống như những cánh tay bằng thịt, vừa giống như quần áo mặc trên người, vẻ mặt ả ta đày dữ tợn, đang phát ra tiếng thét gào.
"Cho con của tao đồ ăn, cho con của tao đồ ăn..." Con khư gầm lên, rõ ràng là cầu xin, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Thanh niên phó chủ quản đã sớm quen với một màn này, gã phất phất tay, lập tức có nhân viên rời đi.
Không bao lâu sau, nhân viên nọ trở về, trên tay còn dắt theo hai thanh niên chưa được mở mắt. Cả hai người đều có dáng vẻ chừng mười tám, mười chín tuổi, thân thể đã phát dục đến thời điểm khỏe mạnh, thanh xuân nhất.
Phải biết rằng, sau hai mươi tuổi, thân thể con người sẽ phát triển chậm lại, dần dần có xu hướng muốn ngừng, cho đến khi ngừng hẳn.
Vì vậy, tuổi của nhân thực đều phổ biến từ mười tám đến hai mươi.
Hai tay bọn họ được buộc vào Đạo Manh tác, và dưới sự chỉ dẫn của Đạo Manh tác hai người từ từ đi đến phía trước lồng giam khư thú, vẻ mặt cả hai đều sợ hãi, dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy bất an vô cùng.
Một bên khác, thanh niên phó chủ quản rút trường đao ra, dùng sống đao gõ lên lồng giam ba lần liên tiếp.
Con khư mang dáng vẻ phụ nữ mang thai cũng bị dọa sợ, nó kinh hoảng lui lại, nhưng trong mắt lại lộ ra cơn thèm thuồng tham lam đói khát.
Sau đó, thanh niên phó chủ quản phân phó nhân viên bên cạnh cởi xiềng xích ra, bản thân thì ngưng thần nhìn con khư, đề phòng khi lồng giam mở ra, nó đột nhiên tập kích trong nháy mắt.
Quá trình lần này cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, lồng giam được mở ra, thanh niên phó chủ quản liền đi tới bên cạnh xiềng xích, muốn nắm vai thanh niên sau lưng kia đẩy vào lồng giam.
Hứa Thâm thấy rõ, đây là đang nuôi nấng.
"Chờ một chút." Hứa Thâm kịp thời mở miệng.
Thanh niên phó chủ quản lập tức dừng lại, đồng thời nhanh chóng kéo cửa lồng giam lên, lúc này mới quay đầu nhìn hướng Hứa Thâm: "Thống lĩnh đại nhân?"
“Phanh” một tiếng, ngay khi gã vừa quay đầu nhìn lại, con khư mang dáng dấp người phụ nữ mang thai bên trong đột nhiên va chạm vào lồng giam, phát ra tiếng gào thét, còn hung tợn nhìn gã, cố gắng vươn tay ra quơ lấy.
Hứa Thâm đi đến phía trước lồng giam, quan sát con khư. Trong đầu hắn chợt nảy ra suy nghĩ muốn dùng loại khư cấp thấp này để thử nghiệm một vài phương pháp thuần dưỡng khác.
"Vừa nãy anh gõ ba lần, nó lại tự giác lui về phía sau. Đây là tín hiệu khi mọi người cho nó ăn cơm à?" Hứa Thâm hỏi.
Dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng thanh niên phó chủ quản vẫn biểu hiện kính sợ như cũ:"Đúng vậy thống lĩnh đại nhân, chúng tôi gõ để cho bọn chúng lui ra phía sau, như vậy mới thuận lợi đưa nhân thực vào, tránh cho bọn chúng lao tới bắt giữ chém giết, muốn trấn áp sẽ tương đối tốn sức."
"Nhưng khư mới tới sẽ không nghe lời như vậy. Đây là khư đã được thuần dưỡng, hiện giờ chỉ cần nuôi dưỡng thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể thuyên chuyển." Chu Giáp Chân từ bên cạnh đi tới, tất cung tất kính nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, coi như hắn đã nghe được đáp án này làm bản thân khá hài lòng, chuyện này cho thấy huấn luyện có hiệu quả, ít nhất là trải qua quá trình rèn luyện lâu dài, khư cũng có thể hiểu được tín hiệu "Ăn cơm".
Cái này giống như một cái công tắc vậy.
Nếu trong đầu khư hình thành đủ nhiều công tắc, như vậy thông qua mở những công tắc này, bọn họ có thể huấn luyện khư, thậm chí là...Ra lệnh cho khư!
Nhưng ăn cơm chỉ là một tín hiệu công tắc đơn giản nhất, kể cả mèo chó cũng có thể huấn luyện được.
Bạn gõ gõ chậu sắt, bọn chúng sẽ hiểu đã tới giờ ăn cơm.
"Để cho tôi thử xem." Hứa Thâm vẫy tay, để cho bọn họ tản ra một chút.
Những người khác thấy vậy, lập tức ngoan ngoãn lui ra một bên. Hứa Thâm là hình thái thứ hai, ở trước mặt hắn, con khư này căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Bởi vậy, để hắn qua bên đó, bọn họ cũng không lo lắng chút nào.
Hứa Thâm nhìn chăm chú vào bộ mặt dữ tợn của con khư phụ nữ có thai, rồi dứt khoát mở lồng giam ra.
Dường như con khư phụ nữ kia cũng cảm nhận được Hứa Thâm không thể trêu vào, bởi vậy, ngay khi nó lao khỏi lồng giam, liền nhào về phía thanh niên bên cạnh.
Hứa Thâm lập tức đá một cước. Đá vào bụng con khư.
Tổ chức máu thịt bao bọc bên ngoài cái bụng như lớp quần áo của nó rách ra, để lộ cái bụng nhô cao, quanh vùng bụng rủ xuống cái miệng kỳ quái có tạo hình rõ ràng giống hệt một dây khóa kéo.
Cái miệng kỳ quái nọ ăn đau, lập tức toác ra, để lộ một cục bướu thịt đỏ tươi chứa trong miệng.
Hiển nhiên đây chính là "Đứa bé" mà con khư phụ nữ này luôn miệng nhắc tới.
Con khư kia đã bị đá bay ngược về phía sau, vừa chịu một đá đau tới che bụng lại, nhưng rất nhanh đã bò dậy, lần thứ hai hung ác bổ nhào tới.
Hứa Thâm lại đá ra.
Con khư bị đau đớn kích thích càng trở nên hung ác hơn.
Sắc mặt Hứa Thâm vẫn bình tĩnh, gần như hắn chỉ lặp đi lặp lại một động tác duy nhất, đó chính là mỗi khi con khư lao ra khỏi lồng giam, lại nhấc chân lên đá nó trở về.
Một lần hai lần... 16 lần liên tục.
Có vẻ như con khư đã hao hết thể lực, hoặc là biết sợ hãi rồi, bởi vì khi nó lại một lần nữa bò dậy, chỉ khúm núm rúc vào một góc, quan sát Hứa Thâm, chứ không dám tới gần hắn nữa, trên mặt còn nặn ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cầu xin nói: "Xin để cho con của tôi ăn gì đó đi, nó sắp chết đói rồi..."
"Đó là con của cô, không phải của tôi." Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Muốn ăn, thì phải nghe lời."