"Để cho con của tôi ăn gì đó đi, nó sắp chết đói..." Con khư vẫn điềm đạm đáng yêu như cũ, lặp lại lời nói vừa nãy, rồi chầm chậm bước về phía lồng giam.
Hứa Thâm lặng lẽ quan sát.
Trong khoảnh khắc con khư rời khỏi lồng giam, bỗng nhiên nó lộ ra vẻ mặt hung ác, trực tiếp nhào về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm lại nhanh chóng đá ra một cước, đạp nó trở về.
Con khư trúng một đòn cực nặng, nằm úp sấp trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy được, vẻ mặt nó có chút điên cuồng nhìn Hứa Thâm, phát ra tiếng rít gào bén nhọn: "Để cho con của tao ăn gì đó đi! !"
Hứa Thâm kéo một thanh niên đang bị trói buộc bởi Đạo Manh tác đi đến bên cạnh.
Thanh niên nọ cũng thuận theo xiềng xích bước tới trước mặt hắn.
Hứa Thâm nhìn thoáng qua gương mặt đối phương, chỉ thấy trên đầu thanh niên này có một khối u cực lớn, to cỡ nắm tay, màu xám tro, còn mọc ra tóc, khối u mọc ngay tại khu vực phía trên con mắt, trực tiếp chèn ép xuống làm, hốc mắt và sống mũi biến dạng, cái miệng của người này cũng méo xẹo, vừa nhìn đã biết là một người bị si ngốc, chậm phát triển trí tuệ.
Hứa Thâm nắm lấy xiềng xích kéo tới một bước, đối phương sẽ bước đi một bước, nếu không kéo xiềng xích, người này sẽ đứng im bất động.
"Muốn ăn không?" Hứa Thâm dời ánh mắt từ thanh niên ngốc nghếch kia, nhìn sang con khư trong lồng giam.
Con khư nọ lập tức rít gào lao tới. Hứa Thâm lại đạp nó trở về.
Cứ liên tục vài lần như vậy, rốt cuộc con khư cũng biết sợ hãi, nó co ro cuộn mình lại bên trong lồng giam, không còn tiếp tục lao tới nữa.
Hứa Thâm giơ ngón tay lên, chỉ chỉ biên giới lồng giam trước mắt.
Con khư này lại lắc lắc đầu, không chịu tiến về phía trước.
Hứa Thâm nghĩ một hồi, lại đưa Đạo Manh tác trong tay cho thanh niên phó chủ quản bên cạnh, sau đó lui về phía sau hai bước.
Con khư trong lồng kia vừa thấy Hứa Thâm lui về phía sau, lại trở nên nôn nóng, không kiên nhẫn được nữa, nhanh chóng vọt tới.
"Dừng lại." Hứa Thâm nói.
Thanh niên phó chủ quản và con khư đồng thời dừng lại tại chỗ, cả hai đều khẩn trương nhìn Hứa Thâm đi tới.
"Kể cả khư cũng biết sợ hãi, và chỉ cần nó biết sợ hãi, cũng như bị tiêm nhiễm vào đầu đủ liều lượng sợ hãi... ta có thể lợi dụng nỗi sợ hãi ấy, để huấn luyện và điều khiển nó!" Ánh mắt Hứa Thâm hơi chớp động, bỗng nhiên hắn có cảm giác bản thân mình đã nắm giữ một dạng kỹ năng mới rồi.
Ừm… có lẽ trong mắt nhiều người, thứ này không thể gọi là kỹ năng được, hoặc là nên xếp nó vào phạm trù kỹ năng không thể dùng được khi chiến đấu, nhưng loại phát hiện mới này lại khiến hắn có thêm lí giải đối với "Lực lượng".
Sợ hãi tức là nhược điểm.
Sợ hãi tức là cảm xúc.
Cảm xúc... Tức là nhược điểm.
Và chẳng lẽ ý nghĩa thực sự của lời nhận xét quân vương vô tình kia, chính là muốn nói, quân vương vốn không có nhược điểm trên phương diện này?
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, nhưng hắn tin rằng, quân vương cũng có sợ hãi.
Và có lẽ, khi trở thành quân vương cũng tương đương với vứt bỏ đi một phần cảm xúc, hoặc là tình cảm của bản thân.
Nhưng vẫn giữ lại một phần, mà một phần này sẽ trở thành nhược điểm của bọn họ.
Suy rộng ra một chút, tạm thời Hắc Tuyết đang trở nên ngoan ngoãn, là bởi vì cô ấy đã bị Mai Phù uy hiếp. Cũng có nghĩa là sợ hãi đã làm Hắc Tuyết thần phục.
Hứa Thâm chấm dứt suy tư, lại nhìn về phía con khư đang chảy nước miếng, rúc vào trong góc lồng giam, cái miệng kỳ quái trên bụng nó hơi toác ra, điên cuồng nhỏ nước dãi, hiển nhiên đã nhẫn nại sắp đến cực hạn.
Mà thanh niên phó chủ quản bên kia, cũng toát mồ hôi lạnh đầy trán. Con khư trước mắt này đã bị Hứa Thâm đánh cho phát cuồng, lỡ như nó phát tiết cơn giận ấy lên người gã, chỉ cần nghĩ cũng biết, muốn chống đỡ đòn công kích của một con khư đã rơi vào trạng thái điên cuồng sẽ tốn sức đến cỡ nào rồi.
Hứa Thâm mỉm cười, hắn tiến lên chậm rãi vén cành khô tán loạn như tóc trên trán con khư phụ nữ có thai, có vẻ như mái tóc này được bện lại bằng dây leo, cứng đờ và khô ráp.
Mái tóc nọ vừa bị Hứa Thâm gạt ra, đã để lộ khuôn mặt thanh tú lấm tấm tàn nhang bên dưới.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ có chút nhe răng đe dọa, con khư bộ dáng phụ nữ có thai kia không hề phản kháng lại.
Mấy người bên cạnh chứng kiến cảnh này, đều sợ hết hồn, trong lòng vô cùng lo lắng, lỡ như con khư kia đột nhiên phát động tập kích, rồi lỡ như Hứa Thâm không kịp xử lý, bọn họ sẽ ứng cứu ra sao...
Một loạt suy nghĩ vẩn vơ không ngừng xẹt qua đầu.
Cũng may, tới cuối cùng, tình huống ngoài kiểm soát đã không diễn ra.
"Về sau hãy nhớ kỹ, phải tăng thêm một vài quy củ cho bọn chúng." Hứa Thâm quay đầu lại, nói với Chu Giáp Chân bên cạnh.
Con khư phụ nữ có thai nhìn thấy hắn quay đầu, có vẻ như bài học vừa rồi vẫn chưa đủ giúp nó kiềm chế dục vọng khát máu trong lòng, bởi vì con khư ấy lại nhào về phía Hứa Thâm muốn cắn.
Nhưng bàn tay Hứa Thâm lại giống như mọc mắt, hắn lập tức đè đầu nó lại, ngón tay như vòng sắt ấn vào huyệt Thái Dương, khiến cho con khư phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nếu dùng thêm lực, sẽ bóp nát xương sọ ...
Đến đây, Hứa Thâm dừng lại, nhưng ánh mắt không nhìn con khư này, ngược lại, vẫn nhìn chăm chú vào Chu Giáp Chân bên cạnh, tựa như đang chờ câu trả lời của gã.
Chu Giáp Chân vẫn còn sững người quan sát một màn trước mắt, sau khi gã phục hồi lại tinh thần, lập tức gật đầu nói: "Vâng, vâng, mọi chuyện đều nghe theo thống lĩnh phân phó."
"Vậy anh biết làm như thế nào chưa?" Hứa Thâm hỏi.
Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, miệng đang nói chuyện cùng Chu Giáp Chân, mắt không nhìn con khư mang dáng vẻ phụ nữ có thai kia, nhưng lần này con khư đã che đầu lại, không dám tiếp tục công kích Hứa Thâm nữa.
Mấy lần trước liên tiếp ăn đá bị thương đã gieo xuống trong nó cái mầm sợ hãi sâu sắc về tồn tại hùng mạnh trước mắt.
"Chuyện này..." Chu Giáp Chân bị Hứa Thâm hỏi đến, lập tức trở nên sửng sốt, trên trán đổ mồ hôi: "Mời thống lĩnh ngài chỉ đạo."
Ánh mắt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng, nói: "Về sau mỗi khi nghe được mệnh lệnh của tôi, đừng có trả lời mù quáng, mỗi một câu tôi nói, mỗi một việc tôi dặn dò, đều phải chứng thực và làm được, đừng vội vã nhận lời rồi thực hiện chỉ để đối phó."