Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 549 - Chương 549. Ví Dụ Nổi Danh Nhất!

Chương 549. Ví Dụ Nổi Danh Nhất! Chương 549. Ví Dụ Nổi Danh Nhất!

Lưng Chu Giáp Chân túa đầy mồ hôi, gã tuyệt đối không dám khinh thường vì Hứa Thâm trẻ tuổi, vội vàng đáp: "Thuộc hạ biết sai rồi, xin thống lĩnh trách phạt."

Hứa Thâm không tiếp tục để ý đến gã nữa, mà nhìn quanh một vòng dãy lồng giam trước mắt, lại nói: "Về sau mỗi khi có khư được đưa đến nơi này, sẽ phân ra làm hai loại, loại thứ nhất là khư cần phải đưa ra ngoài. Với loại này, các anh có thể coi chúng như đối tượng thử nghiệm huấn luyện, nhằm nâng cao kỹ xảo thuần phục của mình, một khi xảy ra chiến đấu, có đánh cho nó tàn phế cũng không sao."

"Nhưng loại khư thứ hai, tôi lại cần nguyên vẹn." Hứa Thâm nhìn về phía Chu Giáp Chân, nói: "Loại khư thứ hai này, tôi cần bọn chúng hiểu được cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn, tôi muốn bọn chúng nghe hiểu được lời tôi nói, có thể làm vài việc đơn giản. Anh đã hiểu chưa?"

Chu Giáp Chân sửng sốt, lại kinh ngạc nói: "Thống… thống lĩnh, loại … loại chuyện này, chỉ sợ rất khó làm được..."

"Hả?" Hứa Thâm nhìn về phía gã.

Chu Giáp Chân có cảm giác ánh mắt của hắn như kim chích trên lưng mình, nhưng gã tuyệt đối không dám nhận bừa loại chuyện này, chỉ có thể bất chấp khó khăn nói: "Trước kia Trình thống lĩnh cũng thử thuần phục những con khư này rồi, anh ta để bọn chúng làm vài việc đơn giản, nhưng những con khư đó đều mang trong mình bản chất khát máu điên cuồng từ trong xương cốt, cùng với tư tưởng logic hỗn loạn, rất dễ khiến cho người huấn luyện mệt mỏi tinh thần, hao hết khí lực."

"Là không làm được, hay không thể làm?" Hứa Thâm chăm chú nhìn gã.

Chu Giáp Chân hơi há miệng, nhưng không nói lời nào, chỉ một mực cúi đầu, vừa không trả lời vừa không dám nói không.

Đại Lỵ Lỵ đứng dậy, lập tức khiển trách: "Thống lĩnh dặn dò nhiệm vụ, là để cho các anh đi hoàn thành, không phải để các anh đứng lên chất vấn này nọ. Điều duy nhất các anh cần tự hỏi chính là, nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này. Một khi gặp phải khó khăn thì động não mà nghĩ biện pháp giải quyết nó. Chu Giáp Chân, anh có thể làm được hay không? Làm không được thì nói, trong hội chúng ta còn rất nhiều người muốn lên làm chủ quản!"

Sắc mặt Chu Giáp Chân trở nên vô cùng khó coi, gã cắn răng một cái, lập tức nói: "Tôi... Tôi có thể."

Hứa Thâm lạnh nhạt nhìn đối phương, trong lòng thầm nghĩ, về sau nên giao loại chuyện này cho người mình yên tâm đến làm mới được.

Nhưng mà ngẫm lại, bên cạnh cũng chẳng có bao nhiêu người thực sự làm hắn yên tâm.

Tuy Đại Lỵ Lỵ không tồi, nhưng cô ấy lại không thích hợp ở nơi này làm loại chuyện ấy, bởi vì những chuyện thường ngày, hắn đều phải dựa vào liên lạc với cô ấy mới có thể hoàn thành được.

Đúng là không đủ tâm phúc...

Hứa Thâm thầm than trong lòng, bên cạnh vốn không có nhiều người đủ khả năng lấy được lòng tín nhiệm của hắn, lại có năng lực làm việc nhất định, thậm chí còn rất ít ỏi.

"Tạm thời cứ như vậy trước đi." Hứa Thâm phất tay, hắn cảm thấy bản thân cần phải bố trí chuyện này tốt hơn một chút nữa.

Chu Giáp Chân vội vàng hỏi: "Thống lĩnh, vậy nên phân chia con khư có đặc điểm như thế nào vào loại thứ hai và loại thứ nhất?"

"Con nào anh cảm thấy thú vị thì chia làm loại thứ hai." Hứa Thâm nói.

Chu Giáp Chân lại sửng sốt.

Hứa Thâm không tiếp tục ở lại nơi này thêm nữa, hắn lập tức rời đi cùng Đại Lỵ Lỵ .

Đám người Chu Giáp Chân vội vàng tiễn bọn họ ra tới tận cửa.

Chờ đến lúc lên xe, bỗng nhiên Hứa Thâm gọi Đại Lỵ Lỵ đi qua, mở miệng: "Trong hội chúng ta có mấy cái nhà xưởng tương tự như vậy?"

"Có bốn cái." Đại Lỵ Lỵ xoay người cung kính đáp, đường cong lộ ra vài phần duyên dáng bên ngoài cửa sổ xe.

Hứa Thâm vẫn nhìn thẳng, không hề chớp mắt, bình tĩnh nói: "Tạm thời cứ để những nhà xưởng khác hoạt động như bình thường. Mặt khác, cô giúp tôi xem xét một chút, nhìn xem bên trong có nhân tài nào đó am hiểu huấn luyện khư hay không? Ừm, cô có thể áp dụng một loại hình thức dạng như hội giao lưu gì đó, để bọn họ tự tiến cử hoặc cạnh tranh với nhau một chút. Tóm lại, hãy mau chóng giúp tôi tìm ra một vài nhân tài, tôi có việc cần dùng tới họ."

Đại Lỵ Lỵ sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức gật đầu: "Rõ."

Hứa Thâm hạ cửa kính xe xuống, luồng khí làm làn váy của Đại Lỵ Lỵ bị xốc lên, sau đó, chiếc xe của hắn nghênh ngang rời đi.

Trong đêm tối, Đại Lỵ Lỵ vén lại mái tóc vừa bị thổi loạn, ra sau vành tai, đứng lặng tại chỗ, nhìn theo xe Hứa Thâm cho đến khi nó mất hút, mới thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt có chút buồn rầu, nhưng chỉ có thể xoay người trở về xe.

Cô mơ hồ đoán được, Hứa Thâm muốn bồi dưỡng khư dùng để chiến đấu.

Hắn vốn không phải người đầu tiên nghĩ tới loại chuyện này, các thế lực khác cũng có ý nghĩ tương tự như vậy, nhưng nghĩ là một chuyện, chân chính bắt tay vào làm lại cực kỳ khó khăn.

Cho đến ngày nay, cô còn chưa nhìn thấy bất cứ thế lực hay người nào có thể chung sống hoà bình với khư, mặc dù có, cũng vô cùng ít ỏi, và không thể thực hiện quy mô lớn.

Mà ví dụ nổi danh nhất của trường hợp này mà Lỵ Lỵ biết được, chính là Nghĩ Hậu.

Thú cưỡi của ngài, là một con khư.

Trên đường trở về từ nhà xưởng, Hứa Thâm cũng có một chút thu hoạch nhỏ, hắn thuận tay bắt lấy hai con khư làm đồ ăn vặt.

Chuyện này làm hắn có chút hớn hở, vẫn là dựa vào mối quan hệ, đoạt tới nhanh hơn. Suy cho cùng, kết cục của chúng nó cũng chỉ là đồ ăn vặt cho Hắc Tuyết mà thôi, không cần phải chú trọng quá nhiều như vậy.

Đến khi hắn trở lại nơi ở, đã là đêm khuya.

Hứa Thâm nhìn thấy Hắc Tuyết đang chờ mình đằng sau cửa, cô ấy không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn leo lên trần nhà, hiển nhiên vẫn đang cố gắng nhẫn nại.

Hứa Thâm dừng xe, nhanh chóng túm lấy đồ ăn vặt ở trong Khư giới, rồi mang lên lầu.

Hắc Tuyết vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã tỏ ra vô cùng vui vẻ, vội vàng từ trên trần nhà nhào xuống.

Hứa Thâm vội vàng lắc mình né tránh, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng để cho tỷ tỷ nhìn thấy."

Hắc Tuyết vừa nghe nhắc tới "Tỷ tỷ", lập tức trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.

Cô ấy đứng lên từ dưới mặt đất, một tia oán khí trên mặt nhanh chóng biến mất, lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hứa Thâm, hỏi: "Đây là đồ ăn cho tỷ tỷ sao?"

"Cái này là cho em, tỷ tỷ không ăn loại này." Hứa Thâm nói: “Và đây là bữa sáng cho ngày mai, bây giờ chưa được ăn."

Bình Luận (0)
Comment