Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 550 - Chương 550. Nhân Tài Chăn Nuôi Khư Thú!!!

Chương 550. Nhân Tài Chăn Nuôi Khư Thú!!! Chương 550. Nhân Tài Chăn Nuôi Khư Thú!!!

Hắc Tuyết che miệng lại, nói: "Nhưng em muốn ăn ngay thì sao?"

"Vậy em cứ muốn đi thôi." Hứa Thâm nghiêm túc nói: "Anh đã dặn rồi, phải để lại cho sáng mai, em đã biết chưa?"

Hắc Tuyết nhìn về phía hai con mồi, thèm vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến dời ánh mắt đi, gật gật đầu nói: "Vậy để em thu bọn chúng lại trước."

Nói xong, mái tóc cô ấy lập tức kéo dài ra giống hệt một đống xúc tu, cuốn chặt lấy hai con mồi, bọc chúng thành cái kén trùng, rồi treo lên trên trần nhà.

Hứa Thâm thấy vậy, cũng mặc kệ cô ấy, nhanh chóng nằm lên giường nghỉ ngơi, bận rộn cả một đêm, hắn cũng cần bổ sung tinh thần.

Tuy với thể chất hiện giờ của hắn, có kéo dài ba ngày ba đêm không ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng không biết khi nào sẽ có nhiệm vụ đột xuất hoặc là gặp phải khư thú tập kích, nên bất cứ lúc nào, hắn cũng phải duy trì trạng thái sung mãn nhất mới được.

Vài ngày trôi qua, quá trình ở chung của Hứa Thâm và Hắc Tuyết cũng coi như hòa bình.

Dù Mai Phù không tiếp tục hiện thân cảnh cáo nữa, nhưng Hứa Thâm cũng dần dần xây dựng được uy nghiêm của một vị "Ca ca" ở trong lòng Hắc Tuyết rồi, ngẫu nhiên hắn sẽ nói một vài mệnh lệnh trái ngược với ý muốn của Hắc Tuyết, nhưng đương nhiên, sẽ không đến mức quá đáng.

Hắn đang chậm rãi từng bước ăn mòn tập tính của Hắc Tuyết, đồng thời thành lập nên uy nghiêm của bản thân.

Hiển nhiên, Hứa Thâm biết quá trình này không thể nóng vội, cũng không thể bắt ép, phải để cô ấy cam tâm tình nguyện thừa nhận mới được, nếu không một khi đè nén cô ấy quá mức, đại khư này sẽ dễ dàng phản công.

Trong bữa cơm hàng ngày, ngoại trừ để hội Truy Quang bên kia đưa cơm tới, vào buổi tối Hứa Thâm cũng sẽ tự mình ra ngoài săn bắt một lát.

Đối Hứa Thâm, khư cấp thấp cũng chẳng khác gì một đứa nhỏ mới sinh, cộng thêm tình báo của cục Khư Bí, hắn có thể dễ đang tìm kiếm một ít khư đang gây án, rồi xử lý chúng nó đi.

Còn có một vài khu vực "Nghi ngờ có khư hoạt động" nữa.

Loại địa phương này đã bị cục Khư Bí đánh dấu từ trước, nhưng trong sở không đủ nhân viên tình báo để thăm dò đúng lúc, và đương nhiên Hứa Thâm có thể tới đó, "Ngắt lấy" trước tiên.

Đương nhiên có một vài nơi, hắn đi tới nhưng lại tay không ra về, và cũng có vài nơi thu hoạch được khư hàng thật giá thật.

Vừa có thể vì dân trừ hại, vừa có thể nuôi dưỡng Hắc Tuyết, đây tuyệt đối là một phương phức vẹn toàn đôi bên cho hắn.

"Thống lĩnh, ngài cần nhân tài chăn nuôi khư thú, tôi đã thay ngài tìm được một người rồi, ngài có muốn gặp đối phương hay không?" Đại Lỵ Lỵ truyền thông tin đến, báo cáo tình huống.

"Có."

Chính là nơi này sao?

Chiếc xe dừng lại, Kiều Đinh đi theo lãnh sự Lỵ Lỵ xuống xe, nhìn tòa lầu nhỏ vô cùng bình thường trước mắt, trong lòng có chút kinh ngạc.

Vị đại nhân được lãnh sự Lỵ Lỵ gọi là thống lĩnh kia, lại sống ở một nơi như thế này sao?

Gã cúi đầu, nhanh chóng liếc mắt quan sát một vòng xung quanh, muốn thu thập tin tức. Động tác này vừa bí mật lại nhanh chóng.

Sau đó, gã nhìn thấy lãnh sự Lỵ Lỵ đã bắt đầu nhấc đôi giày cao gót lên, và di chuyển về phía trước, lập tức đi về phía căn lầu nhỏ đằng kia.

Kiều Đinh vội vàng đi theo, khi cả hai bước lên cầu thang, rút cuộc gã cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Lãnh sự Lỵ Lỵ, lỡ như thống lĩnh đại nhân chướng mắt với tôi thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy phải xem bản lĩnh của anh rồi.” Lỵ Lỵ vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề chớp mắt, khóe miệng khẽ lạnh nhạt nói: ‘Đừng để thống lĩnh cảm thấy lãng phí thời gian là được.”

Trong lòng Kiều Đinh thoáng run rẩy một hồi.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi đến tầng trên cùng của dãy hành lang gấp khúc.

Lỵ Lỵ dừng lại phía trước một cánh cửa đang đóng, rồi vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Đinh Kiều cúi thấp đầu xuống, nhìn qua mép vai của lãnh sự Lỵ Lỵ, trông thấy cánh cửa mở ra, nhưng không hiểu vì sao, gã lại mơ hồ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc… Hệt như mùi trong xưởng khư.

Đó là trợ thủ của thống lĩnh sao...

Kiều Đinh nhìn người thanh niên ra mở cửa, gã đang lặng lẽ đánh giá đối phương. Người có thể làm trợ thủ bên cạnh thống lĩnh, khẳng định cũng không phải nhân vật đơn giản.

Nhưng ngay sau đó, gã liền nhìn thấy lãnh sự Lỵ Lỵ trước mắt khom lưng, phát ra âm thanh cung kính: “Thống lĩnh đại nhân, vị này là người được chọn từ xưởng khư tới, đây chính là tư liệu của anh ta!”

“!”

“Vào đi.”

“Vâng.”

Lãnh sự Lỵ Lỵ bước vào phòng, Kiều Đinh cũng lập tức khôi phục lại tinh thần, trong lòng thầm kinh hãi, người thanh niên này chính là thống lĩnh của hội sao? Là vị đại nhân vật chỉ đứng sau hội trưởng?

Kiều Đinh cũng đi theo lãnh sự Lỵ Lỵ, cùng bước vào phòng, hương vị quen thuộc nọ càng thêm nồng đậm, tựa như nó đang bao vây xung quanh gã.

Kiều Đinh không dám nhìn lung tung, chỉ một mực cúi đầu, nhìn xuống mũi chân.

“Thả lỏng đi, ngẩng đầu lên nào.”

Kiều Đinh nghe được giọng nói nhã nhặn có chút từ tính của người thanh niên đối diện, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng bớt đi một chút, gã ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy người thanh niên nọ đang ngồi trên ghế, gác chân lên, lật xem tài liệu mà lãnh sự Lỵ Lỵ đưa tới.

“Kiều Đinh, 27 tuổi, đang là trảm khư giả giai đoạn đầu.”

“Trong nhà chỉ có một người mẹ.”

“Công tác ở xưởng khư 3 năm, qua tay 2 khư cấp C, 17 khư cấp D...”

Hứa Thâm chậm rãi lật xem tư liệu, nội dung trong này cũng không phức tạp, rất nhanh, hắn đã đọc xong. Theo phần tư liệu trong tay, kinh nghiệm công tác của người này cũng tương đối phong phú.

“Tại sao lại chọn anh ta?” Hứa Thâm hỏi.

Lỵ Lỵ cung kính thấp giọng nói: “Tôi đã tự mình khảo sát, sàng lọc từ danh sách dự tuyển, anh ta là người trước mắt mà tôi cảm thấy có hy vọng sẽ phù hợp với yêu cầu chọn người của ngài.”

“Ồ?” Hứa Thâm nhìn về phía Kiều Đinh, đối phương lập tức cảm thấy trong lòng căng thẳng, cái đầu càng cúi thấp hơn vài phần.

“Danh sách dự tuyển, là chọn lựa từ nội bộ ra sao?”

“Không phải, chỉ có hai người được chọn từ nội bộ thôi. Nhưng sau khi quá trình khảo sát kết thúc, tôi nhận thấy rằng tất cả bọn họ đều không đủ điều kiện.” Lỵ Lỵ cung kính thấp giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment