"Cô vẫn làm ở cục Khư Bí?" Chu Viên Viên nhìn chằm chằm vào Lý Mỹ Nhã rồi nói.
"Nghe nói cô đã đến hội Truy Quang, hiện giờ còn trở thành hình thái thứ hai rồi, hẳn đã là bước lên ngôi vị thống lĩnh của hội Truy Quang..." Lý Mỹ Nhã lạnh nhạt nói: "Chúc mừng, chỉ là không biết từ lúc nào mà hội Truy Quang lại nhận đơn hàng như vậy, để đích thân thống soái tới bảo vệ một người bình thường. Rút cuộc đối phương đã cho các cô bao nhiêu tiền?"
Ánh mắt Chu Viên Viên có chút phức tạp, Lý Mỹ Nhã trước mắt cũng xem như một người quen cũ của cô.
Bọn họ là đội viên cùng đợt ở doanh trại huấn luyện, sau khi tốt nghiệp, lại được chuyển đến cùng một biên đội, hơn nữa cũng đồng thời từ thê đội thứ ba thăng chức đến thê đội thứ hai, cuối cùng còn cùng nhau nhậm chức ở thê đội thứ nhất.
Nhưng không lâu sau đó, Lý Mỹ Nhã đột nhiên dẫn đầu rời khỏi đội trảm khư, nghe nói cô ấy đã xin về hưu.
Sau này, cô muốn liên lạc với đối phương, nhưng không tìm được thông tin, từ đó cũng không còn tin tức gì nữa.
Một đoạn thời gian ngắn sau, cô cũng tích lũy đủ công huân, đã lựa chọn nghỉ hưu, đến hội Truy Quang dưỡng lão.
Không nghĩ tới … bây giờ hai người lại gặp mặt, nhưng là gặp mặt trong cục diện đối đầu, binh đao tương kiến.
"Cô phải giết bọn họ sao?" Chu Viên Viên dò hỏi.
Lý Mỹ Nhã gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nể tình người quen cũ, bọn họ đã trả cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cô từng ấy tiền, tôi không muốn ra tay với cô."
Chu Viên Viên thở dài: "Vậy cô nhận giao phó từ ai mà đến giết bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ đắc tội với cô sao?"
Ánh mắt Lý Mỹ Nhã chớp loé không ngừng, cuối cùng cô ấy khẽ lắc đầu, nói: "Ra giá đi."
Chu Viên Viên thấy đối phương đã không có ý muốn ôn lại chuyện cũ, cô cũng thầm than trong lòng, năm dài tháng rộng, đã là vật còn mà người mất.
"Xin lỗi, đây không phải vấn đề giá cả, nếu như tôi đã ở đây thì nhất định phải bảo vệ bọn họ, nếu không tôi cũng không thể quay về báo cáo kết qu công tác được." Chu Viên Viên thở dài: "Tôi cũng không muốn ra tay với cô, hay là… cô lùi một bước?"
Lý Mỹ Nhã hơi nhướng mày: "Báo cáo kết quả công tác? Cô đã là thống lĩnh của hội Truy Quang, còn cần báo cáo kết quả công tác với ai? Hội trưởng sao? Nhưng nhà bọn họ lại quen biết với hội trưởng hội Truy Quang ư? Sao tôi chưa từng nghe nói tới chuyện này..."
Chu Viên Viên khẽ cười khổ, cũng không giải thích, dù Hứa Thâm không phải hội trưởng, nhưng đối với cô, hắn cũng không khác gì hội trưởng, thậm chí còn khó chơi hơn cả hội trưởng.
Chống đối hội trưởng, nhiều nhất chỉ bị răn dạy mấy câu.
Nhưng đắc tội Hứa Thâm, chắc chắn sẽ mất đầu.
"Thật có lỗi, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ." Lý Mỹ Nhã thấy Chu Viên Viên không chịu nói rõ, cũng không cố ép hỏi thêm, nếu cô muốn biết, cứ xử lý xong chuyện hôm nay, sau đó quay về đi điều tra tiếp cũng được.
"... Vậy thật có lỗi." Chu Viên Viên nhìn chằm chằm vào Lý Mỹ Nhã một cái, sau đó từ từ đi về phía đối phương.
Lý Mỹ Nhã hơi nheo mắt lại: "Lại nói, dường như lúc trước, khi chúng ta còn ở trong đội cũng từng luận bàn, nhưng chưa phân thắng bại."
"Phải..." Ánh mắt Chu Viên Viên cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm, khư lực toàn thân xao động.
“Vèo” một tiếng, hai người ra tay cùng một lúc.
...
...
Hứa Thâm rời khỏi buổi tụ hội, là lập tức lái xe về thẳng nhà.
"Muộn như vậy, không biết Hắc Tuyết có đói không?" Hứa Thâm nghĩ đến tình huống trong nhà mình, chỉ sợ với tính cách của cô “muội muội” khủng bố kia, hắn còn chưa kịp về nhà, tất cả đã bị phá tan tành rồi.
Hứa Thâm vừa nghĩ đến dáng vẻ đói đến phát cuồng của Hắc Tuyết, sắc mặt khẽ biến, hắn quyết đoán xoay vô lăng, từ con đường với đèn đóm sáng ngời, phồn hoa đô hội này chạy vào một con hẻm nhỏ.
Hai bên con đường phía trước chỉ có bóng tối mờ mịt, không có đèn đường.
Trong tiểu khu cũ nát nào đó, Hứa Thâm đang bóp cổ một thanh niên khư vẫn đang vặn vẹo thân thể, tứ chi con khư này đều bị chặt đứt, cái miệng không ngừng kêu rên.
Sau đó, hắn xoay người xách con khư rời đi, và lái xe quay về.
Không lâu sau, Hứa Thâm đã về đến nhà.
Chiếc xe dừng ở dưới lầu, hắn bước xuống xe, hướng ánh mắt nhìn lên trên lầu, lập tức bắt gặp những sợi tơ màu đen bồng bềnh trôi nổi bên ngoài cửa sổ của căn phòng trên tầng đỉnh.
Nhưng những sợi tơ đen này tuyệt đối không phải thứ mà hắn yêu thích.
Hắn cười khổ một tiếng, lập tức xách con khư phía sau xe ra, mang vào trong nhà.
"Ăn cơm thôi." Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ nhìn một đống sợi tơ đen xuyên từ bên trong khung cửa ra ngoài, nhưng vẫn lấy chìa khóa mở cửa ra.
Hắn vừa hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, đã chạm phải Hắc Tuyết với vẻ mặt âm trầm, thân thể giống như đã hòa tan nhưng lại trở nên cực kỳ to lớn ở trong phòng.
Mái tóc của cô ấy dính vào khắp vách tường, có một ít xuyên ra ngoài, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Vèo!
Trong nháy mắt, vô số sợi tơ đen ngưng kết lại như một thanh trường mâu sắc bén. Nó lập tức áp sát đến trước mặt Hứa Thâm.
Từ bên trong đôi mắt Hứa Thâm chợt lóe một tia lạnh lẽo.
Vèo!
Ngay tại khoảnh khắc cánh tay hắn khẽ lắc lư, đột nhiên thanh trường mâu trước mắt chợt dừng lại.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay Hứa Thâm cũng ngừng lại theo, hắn ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng lạnh lùng nhìn Hắc Tuyết: "Xuống đây!"
Hắc Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, rồi nhanh chóng thu liễm lại những sợi tóc đen đang giăng đầy khắp nơi. Chúng lập tức ngưng tụ thành một tầng váy lụa mỏng khoác lên trên người cô ấy.
Hắc Tuyết trực tiếp nhảy xuống dưới, dừng lại trước mặt Hứa Thâm.
"Anh đã đi rất lâu." Hắc Tuyết nói với vẻ mặt vô tội, tựa như có chút ủy khuất.
"Anh biết." Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn lạnh lùng nghiêm túc: "Nhưng về sau không được đùa giỡn với anh như vậy."
Hắc Tuyết hơi phồng hai má, rõ ràng có chút không tình nguyện.
Hứa Thâm giơ tay gõ vào đầu cô ấy một cái rồi nói: "Nghe rõ chưa?"
Hắc Tuyết thoáng ngơ ngác một lúc, chợt đưa tay lên sờ sờ đầu, cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được rút cuộc không đúng ở chỗ nào… Ngay lúc đang hoang mang, bỗng nhiên trước mắt cô ấy xuất hiện một đống đồ ăn ngon, là Hứa Thâm vừa ném từ trong tay ra ngoài.