Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 555 - Chương 555. Chỉ Là Một Viên Lãnh Đạo Nhỏ Của Cục Thuế Kim…

Chương 555. Chỉ Là Một Viên Lãnh Đạo Nhỏ Của Cục Thuế Kim… Chương 555. Chỉ Là Một Viên Lãnh Đạo Nhỏ Của Cục Thuế Kim…

“Xin lỗi không tiếp chuyện được, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Cùng lúc ấy, ở giữa buổi tụ hội, ánh mắt Liễu Tích Xuyên thoáng chớp động.

Ông ấy vừa bắt gặp một bóng dáng mới rời đi từ trong đám người, ánh mắt lại quay sang nhìn một chỗ khác, rồi ý cười xã giao vốn nặn ra để đối phó với nhóm phú hào xung quanh đang lấp lánh trong đôi mắt, lập tức tối sầm đi vài phần.

Ông ấy nhanh chóng thoát khỏi đám phú hào bên cạnh, để Lý Mỹ Na ở lại tiếp khách, còn bản thân tiện tay đặt ly rượu lên chiếc khay của một nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, và bước về hướng nhà vệ sinh.

Vừa vặn cũng có vài vị phú hào khác đang muốn tới nhà vệ sinh. Bọn họ vừa nhìn thấy Liễu Tích Xuyên, lập tức cười nói: “Liễu cục, chuyện lần trước tôi có nói với anh, dành phải trông cậy cả vào anh rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình tới cửa thăm hỏi.”

Liễu Tích Xuyên phất phất tay, tựa hồ có chút men say: “Đêm nay là tụ hội, không nói chuyện công việc, không nói chuyện công việc.”

Vị phú hào nọ hiểu ý của ông ấy, chỉ có thể cười ha ha nói: “Được, không nói đến công việc, hẳn là đêm nay Liễu cục đã uống không ít rồi, những người kia thật không có chừng mực.”

Liễu Tích Xuyên cười cười, còn trực tiếp cởi khóa quần ra, nói: “Đến phóng thích một chút, giải quyết cho xong đã!”

“Ách.” Phú hào đưa mắt nhìn Liễu Tích Xuyên, rồi giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại nha Liễu cục.”

Liễu Tích Xuyên cười cười. Sau khi quá trình xả nước chấm dứt, có vẻ như men rượu say trên mặt ông ấy đã tiêu tán đi không ít, ánh mắt bỗng trở nên trong suốt hơn rất nhiều. Liễu cục lại cùng đám phú hào quay về buổi tụ hội.

Mà cùng lúc ấy, có một bóng người nhanh nhẹn xuyên qua vách tường từ trong nhà vệ sinh, mau chóng rời khỏi nơi đó, rồi nhẹ nhàng di chuyển giữa trang viên, giống như một chú mèo hoang linh hoạt trong đêm tối.

Dáng người cô thon thả, một mực ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ chờ đợi một chiếc xe.

Theo thời gian trôi qua, buổi tụ hội đã bước vào giai đoạn đấu giá.

Lúc này có không ít người nhà của các phú hào, đều được an bài trở về trước.

Rất nhiều nhân vật nổi tiếng lục tục đi ra, lên xe, mà trong đám người này, có một đôi cha con cũng từ bên trong bước tới.

“Ba ba, ba ba không cùng Liễu bá bá tham gia phần tiết theo của tụ hội sao?” Ngả Lâm Na đi được vài bước, chợt nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.

Giờ phút này, hốc mắt cô ấy vẫn có chút sưng đỏ, nhưng đã không tiếp tục rơi nước mắt nữa rồi.

“Ba ba con không có tiền, có ở lại xem cũng vô dụng, chẳng bằng chúng ta về nghỉ ngơi sớm một chút.” Người cha nọ mỉm cười rồi nói.

Ngả Lâm Na thầm suy đoán, chắc là ba ba đang muốn ở bên cạnh mình, trong lòng càng thêm chua xót, khổ sở. Cô yên lặng gật đầu, rồi theo ba ba lên xe.

Chiếc xe khởi động, chạy về phương hướng nhà cô.

Ba ba lái xe, Ngả Lâm Na ngồi ở hàng ghế sau, nhẹ nhàng tựa đầu vào một bên cửa sổ xe, nhìn ánh đèn neon và khung cảnh đường phố không ngừng lui về phía sau, nước mắt lại chậm rãi tuôn trào.

Mà trên tấm thủy tinh cô đang tựa vào, lại phản chiếu chỗ ngồi bên cạnh cô.

Ở vị trí ấy vừa vặn có một bóng dáng duyên dáng, đang lười biếng ngồi bên cạnh cô, hứng thú đánh giá cô.

Chỉ là, giờ phút này, tâm tư của Ngả Lâm Na vẫn còn đắm chìm trong bi thương, không có nhìn thấy.

Mà ba ba cô, người đang ngồi phía trước, dẫu có quan tâm tới con gái, lại chỉ có thể nhìn về phía con gái mình thông qua tấm gương chiếu hậu, tầm nhìn còn bị hàng ghế trước che khuất, cuối cùng không thấy được gì nhiều hơn ngoài một nửa người của cô.

Người cha nọ thầm than một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Ông ấy biết loại chuyện này chỉ có thể mặc cho con gái tự mình thoát khỏi bi thương mà thôi, có khuyên nhủ nhiều hơn cũng vô dụng.

Chiếc xe di chuyển trên đường, chậm rãi tới gần trang viên của bọn họ.

Hai ba con xuống xe, lặng lẽ đi về nhà.

Cùng lúc đó, bóng dáng thon thả vẫn ngồi đằng sau xe cũng đứng lên.

Cái đầu của cô ấy vươn lên khỏi nóc xe, rồi lẳng lặng nhìn bóng lưng hai cha con đang được bảo mẫu nghênh đón ở cửa, nhìn tiến vào trang viên, khóe miệng lộ ra ý cười.

Sau đó, cô ấy tiếp tục đi đến, xuyên thẳng qua chiếc xe kia.

Bóng dáng cô gái hơi khựng lại khi trông thấy camera giám sát được lắp đặt ngay hai bên cửa của trang viên, nhưng không lựa chọn rời khỏi Khư giới, chỉ cúi người nhặt vài viên cát đá từ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng bắn chúng đi.

Khi mấy viên cát đá nọ chạm vào đầu ngón tay cô, chúng lập tức bị khư lực bao trùm, đồng thời ngay sau khi chúng rời khỏi ngón tay, khư lực cũng bị hút đi, từ hiện thực đến Khư giới, sau đó lại từ Khư giới đến hiện thực.

Chợt “Cạch” một tiếng, cát đá kia đã đập nát cameras.

Cô gái ấy nhoẻn miệng cười, sau đó tiếp tục đi về phía trang viên.

"Đứng lại." Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Cô gái ấy hơi giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng người đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối bên ngoài trang viên, dáng người đối phương cũng thon thả như cô, nhưng khuôn ngực tròn trịa, khuôn mặt cũng có chút tròn trĩnh đáng yêu.

"Cô là?" Cô gái thon thả phía trước khẽ nhíu mày.

"Vậy mà thực sự bắt được một con cá lớn." Cô gái mặt tròn vừa bước ra từ trong bóng tối có chút bất đắc dĩ, nói: "Chỉ là một lãnh đạo nhỏ bình thường của cục Thuế Kim, đáng giá sao? Đáng giá để một tồn tại hình thái thứ hai phải tự thân hành động?"

Sắc mặt cô gái thon thả trở nên lạnh nhạt, nói: "Cô nói rất đúng, chỉ là một lãnh đạo nhỏ mà thôi, nhưng lại được đích thân hình thái thứ hai bảo vệ. Chuyện này cũng rất thú vị."

"Nếu như không có cô, sẽ không có tôi, thế nên đây vẫn là vấn đề của cô." Cô gái mặt tròn vừa tùy ý nói, vừa đánh giá cô gái thon thả trước mắt từ trên xuống dưới một hồi, bỗng nhiên, đôi mắt cô hơi mở to một chút, ngạc nhiên hỏi: "Cô là... Lý Mỹ Nhã?"

Cô gái thon thả thoáng ngơ ngác. Tới tận lúc này, thông qua ánh đèn đường lờ mờ, cô cũng thấy rõ khuôn mặt của cô gái mặt tròn phía đối diện, cảm giác nhìn cô ấy có chút quen mắt, rất nhanh lại sửng sốt: "Cô là Viên Viên?"

Hai người đều nhận ra nhau, lập tức mặt tròn mắt dẹt, chẳng mấy chốc bầu không khí vốn kỳ lạ lúc trước lại biến thành đôi bên nhìn nhau không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment