Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 554 - Chương 554. Đây Là Lần Cuối Cùng Chúng Ta Gặp Mặt!

Chương 554. Đây Là Lần Cuối Cùng Chúng Ta Gặp Mặt! Chương 554. Đây Là Lần Cuối Cùng Chúng Ta Gặp Mặt!

Hứa Thâm thoáng kinh ngạc nhìn chúng.

Hắn có thể hiểu vì sao cô ấy lại tặng mình nước hoa, nó vốn là lễ vật mà những nhân vật nổi tiếng thường dùng để xã giao, nhưng cúc áo... Dường như chiếc cúc áo kia vốn không phải vàng ròng nguyên chất, hơn nữa nhìn nó còn có chút quen mắt.

Ngả Lâm Na nhìn trộm quá trình Hứa Thâm mở lễ vật từ trong khóe mắt, vừa thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt Hứa Thâm, trong mắt cô lập tức có thêm vài phần vui mừng, có cảm giác bản thân đã làm hắn vui vẻ.

“Chiếc cúc áo này… Là lần trước khi anh giúp em ngăn cản những thứ kia, nó đã rơi xuống từ trên tay áo anh.” Âm thanh của Ngả Lâm Na vang lên, nhỏ như muỗi kêu. Cô càng nói càng nhỏ, hai má cũng càng ngày càng đỏ.

Chiếc cúc áo rơi xuống ấy đã được cô nhặt lên, còn rất cẩn thận cất giữ đi như một món đồ vô cùng trân quý, rồi chờ đến hôm nay, lại trả nó cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm cảm nhận được tâm ý của cô gái ấy, lại càng thêm trầm mặc. Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Anh có thích lọ nước hoa này không?” Ngả Lâm Na nghe được lời cảm ơn của Hứa Thâm, tựa như tâm trạng đã trở nên thoải mái hơn nhiều, không còn khẩn trương như lúc trước nữa. Cô ấy khẽ ngẩng đầu, tò mò hỏi.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua đối phương, rồi khẽ lắc đầu nói: “Trảm khư giả chúng tôi không thể dùng nước hoa, nếu không sẽ lưu lại hương vị đặc thù, một khi bị khư truy đuổi, sẽ bại lộ vị trí của mình.”

Ngả Lâm Na sửng sốt, trên khuôn mặt nhỏ bé không che giấu được chút mất mát, pha lẫn một ít hổ thẹn: “Thật xin lỗi, em không biết các anh không thể dùng thứ này, em cứ nghĩ rằng…”

‘Nhưng tôi rất thích.” Hứa Thâm nhìn bộ dáng tự trách của cô gái ấy, liền mỉm cười nói.

Ngả Lâm Na ngẩn ra, rồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Thâm.

“Tôi sẽ cất đi, tuy không thể sử dụng nó. Nhưng lọ nước hoa này thực sự rất tinh xảo, và tôi thích những thứ tinh xảo.” Hứa Thâm nói.

Anh thích lễ vật này là bởi vì anh thích cái chai chứ không phải là nước hoa bên trong sao? Ngả Lâm Na ngẩn người, sau đó cô không khỏi che miệng nở nụ cười, quả nhiên là một người kỳ quái rất thú vị.

Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Hứa Thâm một mực hấp dẫn cô ấy.

“Anh thích là được rồi.”

“Ừm, cám ơn em.”

Hứa Thâm cất lọ nước hoa và chiếc cúc áo đi, sau đó rơi vào trầm mặc thêm một chút nữa. Tới cuối cùng, nụ cười trên mặt hắn dần thu liễm lại, hắn mất tới vài giây mới sắp xếp xong những lời muốn nói trong lòng, rồi bình tĩnh lên tiếng: “Ngả Lâm Na, có thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.”

“Hả?” Ngả Lâm Na ngẩn ra, sắc mặt lập tức chuyển thành trắng bệch. Cô ấy khẩn trương nhìn Hứa Thâm, gấp gáp hỏi: “Anh phải đi chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm sao?”

Hứa Thâm khẽ lắc đầu: “Tôi biết tâm ý của em, nhưng tôi cảm thấy bản thân không thể làm chậm trễ em được. Em cũng biết, loại người như chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Em nên tìm cho mình một người bình thường.”

Ngả Lâm Na ngây người, sắc mặt trở nên không chút huyết sắc, tựa như thân thể có chút run rẩy và suy sụp.

Lời nói gọn gàng dứt khoát như vậy, giống như một mũi tên nhọn đâm vào trong lòng cô.

Cô run rẩy hồi lâu, mới chậm rãi phản ứng lại, rồi miễn cưỡng cười nói: “Hứa ca ca, có phải anh hiểu lầm điều gì rồi không, em... kỳ thật, em thực sự không có ý tứ kia.”

“Không có là tốt rồi.” Hứa Thâm lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là tôi đã hiểu lầm, xin lỗi em.”

Ngả Lâm Na nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thâm, lại có cảm giác trong lòng vừa trúng thêm một lần thương tổn nữa, cô cắn môi nói: “Dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng không được sao?”

Hứa Thâm lắc đầu, nói: “Nếu chúng ta còn gặp gỡ nhau, người tổn thương chỉ có em thôi, vì tôi có rất nhiều kẻ thù.”

Ngả Lâm Na khó hiểu, nói: “Hứa ca ca, anh đối xử với người khác rất khiêm tốn nhã nhặn, vì sao lại có kẻ thù? Không phải các anh chỉ đi giết quái vật thôi sao?”

“Có đôi khi không phải cứ đắc tội với người, mới có kẻ thù, chỉ đơn giản là bản thân đứng tại vị trí đó, tự nhiên sẽ có kẻ thù.” Hứa Thâm thở dài, nói.

Ngả Lâm Na hỏi: “Có phải là người ta ghen tị với anh không?”

“Cũng không hẳn là ghen tị, có thể người ta cảm thấy tôi đang gây trở ngại cho họ.” Hứa Thâm nói.

Ngả Lâm Na nửa hiểu nửa không. Một lát sau, đột nhiên cô nắm chặt hai tay, tựa như đã lấy hết dũng khí, nói: “Em không sợ, nếu có người làm thương tổn anh, em liền đi tìm Liễu bá bá, nhờ người làm chủ cho anh.”

Hứa Thâm cười khổ, lắc đầu nói: “Xin lỗi, Ngả Lâm Na. Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, chính em cũng nên chú ý an toàn.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ngả Lâm Na giật mình, trong phút chốc sắc mặt đã trở nên không chút huyết sắc, tái nhợt đến dọa người. Cô nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm bước vào giữa đám đông, rồi dần dần bị những người xung quanh che khuất…

Ngả Lâm Na hơi cắn môi, lập tức xoay người lại, tới tận lúc này nước mắt mới từ trong hốc mắt tràn ra. Những giọt lệ to như hạt đậu không ngừng thi nhau lăn xuống.

Bả vai cô không khống chế được mà run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh, cô đã vươn hai tay đan chéo lên nhau, cố gắng giữ bả vai lại, không cho nó run rẩy thêm nữa, chỉ là… bả vai có thể giữ lại, nhưng nỗi đau trong lòng vốn không cách nào giữ lại được…

Ngả Lâm Na không ngừng thút thít, khiến cho phần sau gáy hơi cong lên, căng thẳng.

“Cậu ta không đồng ý sao?” Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng truyền đến từ bên cạnh.

Thân thể Ngả Lâm Na lập tức run lên, nước mắt vội vàng dừng lại, nhưng khi cô nhìn thấy người đang đứng bên cạnh mình là ba ba, hai hàng nước mắt vừa dừng lại kia chợt phun trào, toàn thân yếu đuối gục vào trong lòng ba ba.

“Không đồng ý cũng tốt. Đúng là các con không phải người cùng một thế giới. Con ở bên cạnh cậu ta... Quá nguy hiểm...” Người cha dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái mình, nhẹ giọng an ủi.

Đôi mắt ông ấy nhìn về phía sảnh tụ hội, chợt dừng lại ở nơi lấp lánh nhất.

Bình Luận (0)
Comment