Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 553 - Chương 553. Món Quà Của Ngả Lâm Na!

Chương 553. Món Quà Của Ngả Lâm Na! Chương 553. Món Quà Của Ngả Lâm Na!

“Chu tỷ sao?”

“Hả? Hứa thống lĩnh? Chu tỷ thì không dám, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Người ở đầu dây bên kia chính là một trong ba vị phó thống lĩnh trong hội, Chu Viên Viên.

Hứa Thâm bất đắc dĩ nói: “Chu tỷ đừng khách khí với tôi nữa, lúc trước chính chị đã giúp tôi nhậm chức mà.”

Kết quả là cậu lại bãi miễn chức vụ thống lĩnh của tôi... Chu Viên Viên ở đầu dây bên kia, trong lòng oán thầm, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ.

Ai mà ngờ được một tên nhóc mới được bản thân đăng ký cho nhậm chức trước kia, đảo mắt một cái đã bò lên đỉnh đầu mình rồi? Tới hiện tại, ngay cả Mộc Vương cũng không dám nói nhiều vài câu, sợ Hứa Thâm buông tay mặc kệ.

Suy cho cùng, hắn đã giải quyết cả sáu thống lĩnh, bây giờ trong cục vẫn còn một đống tính huống rối rắm đang chờ hắn tới xử lý kìa.

“Đó đều là chuyện cũ năm xưa, cũng chỉ có Hứa thống lĩnh vẫn nhớ tình bạn cũ năm đó mà thôi.” Chu Viên Viên nhẹ giọng nói.

Hứa Thâm nghe ra sự xa cách trong lời nói của Chu Viên Viên, cũng không tiếp tục khách sáo thêm nữa, trực tiếp nói: “Tôi có chuyện cần làm phiền Chu tỷ, giúp tôi chú ý tới một người.”

“Ồ?”

Thông tin liên lạc kết thúc.

Chu Viên Viên có chút bất đắc dĩ, lập tức phân phó trợ thủ bên cạnh, nói: “Được rồi, cô đi điều tra mục tiêu của chúng ta trước đã.”

Trợ thủ tò mò nói: “Chu tỷ, lúc trước, chị và Hứa thống lĩnh từng có quen biết, tới hiện tại địa vị của ngài ấy cao như vậy, sao chị không mời ngài ấy tới ăn một bữa cơm rồi cùng nhau tâm sự? Đây chính là cơ hội hiếm có để kéo gần quan hệ đó.”

Chu Viên Viên dùng văn kiện trong tay gõ lên đầu cô ấy một cái, tức giận nói: “Chuyện của tôi cô cũng dám quản sao? Muốn bị thu thập đúng không?”

Trợ thủ vội vàng ôm đầu cầu giải thích và cầu xin tha thứ.

Chu Viên Viên phất tay bảo cô ấy mau đi xử lý công việc.

Nói thật, cô thực sự không muốn thân cận quá mức cùng Hứa Thâm. Lúc trước khi tiến vào hội Truy Quang, cô chỉ có duy nhất một nguyện vọng nho nhỏ, đó chính là… hưởng thụ cuộc sống giàu có ổn định, an ổn đến già.

Nhưng Hứa Thâm lại không phải dạng người thích an hưởng thái bình như vậy.

Trước kia, hắn một hơi liền chém giết sáu vị thống lĩnh, thì trong tương lai, khó mà bảo đảm được hắn sẽ không làm ra loại chuyện còn kinh khủng hơn nữa.

Cô cũng không muốn bị cuốn vào những thị phi kia đâu.

Mùa xuân, năm 2050 Vụ lịch.

Bên trong một trang viên vốn là nơi tụ tập của giới nhà giàu khu Hắc Quang.

Những nhân vật nổi tiếng đang tụ hội ở trong trang viên này, cùng ăn uống liên hoan, nhưng liên hoan chỉ là một khúc dạo đầu, mục đích chính để giới phú hào tụ tập tại nơi đây chính là tham gia tiết mục tiếp theo: hội đấu giá, nói chính xác hơn là đấu giá đất hương trấn.

Phải biết rằng, có một số hương trấn bị khư xâm nhập, nhưng cục Khư Bí không thể xử lý kịp thời, làm cho hương trấn bị tổn thất nặng nề, cư dân thương vong thảm trọng, gần như đã bị bỏ hoang.

Chuyện này cũng dẫn đến một số lượng lớn đất đai mất chủ, hoang phế lâu ngày, không người cai quản, rồi lưu lại đến nơi này, trở thành vật phẩm bán đấu giá mới.

Giữa buổi tụ hội, không ít nhân vật nổi tiếng lập tức đi tới vây quanh bên người Liễu Tích Xuyên, bắt chuyện, kính rượu vị cục trưởng cục Khư Bí này.

“Liễu cục trưởng, lúc trước khi tiểu khu Tê Phổ của chúng tôi bị khư xâm nhập vào, thật may có Liễu cục trưởng kịp thời phái người tới xử lý, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

“Khu Hắc Quang chúng ta có Liễu cục tọa trấn, là phúc khí của chúng ta.”

“Liễu cục, nghe nói anh thích thị trấn Tây Lam? Thật đáng tiếc cách đây không lâu bên đó vừa xảy ra chuyện không may, hiện giờ đã thành một mảnh hoang phế. Vừa vặn trong buổi đấu giá hôm nay cũng có thị trấn Tây Lam, lát nữa nếu tôi chụp được sẽ đến đưa cho Liễu cục, thể hiện một chút tâm ý nho nhỏ của mình.”

“Liễu cục...”

Đối mặt với lời nói nhiệt tình của mọi người, Liễu Tích Xuyên nở nụ cười vui vẻ, lần lượt đáp lại từng người, đối đãi vô cùng đúng mục, với vị hào phú muộn tặng mình món lễ vật nhỏ kia, ông ấy cũng khéo léo cự tuyệt.

Trong lúc bận bịu xã giao, ông ấy cũng dành ra một chút thời gian để ngửa đầu uống rượu, nhưng trên thực tế, đôi mắt lại thường xuyên lén lút nhìn về hướng sườn phía Tây.

Khác với bầu không khí ồn ào tại trung tâm buổi tụ hội, cũng là vị trí mà ông ấy đang đứng, thì tại một khu vực không bị ai chú ý bên kia, lại có hai bóng người lặng lẽ ở riêng một chỗ.

“Ngả Lâm Na.” Hứa Thâm nhìn sâu vào ánh mắt thuần khiết tràn đầy thanh xuân nhiệt tình của cô thiếu nữ trước mắt, chợt cảm thấy choáng ngợp, tựa như trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa một hồ nước long lanh, có thể phản chiếu những điều mà bản thân hắn không hề muốn thấy.

Một đôi mắt như vậy, làm Hứa Thâm nghĩ đến Nam Ngưng.

Nhưng ánh mắt của Ngả Lâm Na khác với Nam Ngưng, ngoại trừ hồn nhiên, ánh mắt Nam Ngưng còn mang theo lòng kiên nghị, chấp nhất và tín niệm.

Ánh mắt của Nam Ngưng vốn không phải trong veo, không nhiễm một hạt bụi, chỉ là những phần chấp nhất đều bị ẩn giấu đi thôi.

Mà Ngả Lâm Na trước mắt, lại là tiểu thư nhà giàu chân chính, xinh đẹp đơn thuần.

“Em nghe ba ba nói, hôm nay anh sẽ tới.” Hai má Ngả Lâm Na ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt váy dài xanh biếc đằng sau lưng.

Chiếc váy này được cô ấy tỉ mỉ lựa chọn trước khi ra khỏi nhà, nó chính là tác phẩm may thủ công thuần túy do một người thợ may nổi tiếng của khu Hắc Quang này tự tay làm ra, giá trị xa xỉ, cũng cực kỳ vừa người, tô điểm thêm cho dáng người tinh xảo như tơ lụa Lăng La của cô ấy càng thêm phiêu dật mỹ lệ.

“Em cố ý... Chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ tặng Hứa ca ca.” Cô gái nhỏ kia có chút xấu hổ, lại có chút đỏ mặt, vừa nói xong đã cẩn thận lấy ra món lễ vật nhỏ vẫn được giấu sau lưng, đưa cho Hứa Thâm.

Cô ấy không dám hướng ánh mắt nhìn Hứa Thâm, nhưng hắn lại có thể từ trên mặt cô nhìn thấy tâm tình mong chờ và khẩn trương.

Hứa Thâm không nói gì.

“Cậu không mở ra xem một chút sao?” Âm thanh của Mai Phù truyền đến từ bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.

Ánh mắt của Hứa Thâm khôi phục lại tập trung, hắn nhận lấy món lễ vật nhỏ kia, cẩn thận mở nó ra xem. Bên trong là hai chiếc hộp nhỏ, một hộp đựng lọ nước hoa được đóng gói tinh xảo, hộp còn lại đựng một chiếc cúc áo.

Bình Luận (0)
Comment