Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 552 - Chương 552. Thất Bại Không Quan Trọng, Tôi Chỉ Cần Kết Quả!

Chương 552. Thất Bại Không Quan Trọng, Tôi Chỉ Cần Kết Quả! Chương 552. Thất Bại Không Quan Trọng, Tôi Chỉ Cần Kết Quả!

Kiều Đinh giật mình, gã hiểu muốn thực hiện những gì Hứa Thâm vừa nói, sẽ khó khăn đến mức nào. Kể cả một người đã từng đạt được thành công bước đầu như gã, cũng chỉ dám hy vọng xa vời.

Trên thực tế, gã đã từng nếm thử và thất bại, hơn nữa loại thất bại này còn khiến bản thân phải gánh chịu mạo hiểm cực lớn.

Khi huấn luyện thất bại, khư sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế mà bỏ chạy, và bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm.

“Đại, đại nhân, tôi không nắm chắc...” Kiều Đinh cúi đầu, ánh mắt lại trở nên ảm đạm và chán nản, gã cảm thấy cơ hội vừa trôi qua trước mắt.

“Không sao đâu, thất bại không quan trọng, tôi chỉ cần kết quả.” Hứa Thâm đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ bả vai Kiều Đinh, nói: “Tôi cho anh một năm thời gian, mặc kệ anh thất bại bao nhiêu lần, chỉ cần một năm sau, anh cho tôi được nhìn thấy một gia đình bình thường xuất hiện. Anh có làm được không?”

Ánh mắt Kiều Đinh dao động không ngừng, tựa như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Một lát sau, gã cắn răng nói: “Thuộc hạ nguyện ý toàn lực thử nghiệm.”

“Được.” Hứa Thâm gật gật đầu: “Anh có bất cứ nhu cầu gì cũng có thể tới tìm Đại Lỵ Lỵ, nếu có thời gian rảnh, cũng có thể tới tìm tôi, chúng ta cùng nhau giao lưu trao đổi.”

Kiều Đinh thụ sủng nhược kinh, lập tức nghẹn ngào, không thốt nên lời.

“Tôi không có hứng thú với xã giao khách khí, cho phép anh đến trao đổi, là thực sự muốn cùng nhau học tập tiến bộ.” Hứa Thâm bổ sung thêm.

Kiều Đinh giật mình, không dám mở miệng từ chối thêm nữa, đồng thời ánh mắt lại lướt nhìn qua lãnh sự Lỵ Lỵ bên cạnh, không nghĩ tới Lỵ Lỵ đại nhân lại mang họ Đại? Đúng là một dòng họ hiếm hoi nha...

Hứa Thâm nhìn nhìn thời gian, nói: “Không sai biệt lắm, hai người bận thì đi trước đi.”

Lỵ Lỵ đang im lặng đứng một bên, nghe vậy lập tức cung kính gật đầu, rồi nhanh chóng mang theo Kiều Đinh rời đi.

Ngay khi Kiều Đinh sắp bước ra khỏi cửa, đột nhiên chóp mũi của gã vừa thoáng ngửi được thứ mùi gì đó. Loại hương vị này càng ngày càng trở nên nồng đậm, tựa như nó đang mạnh mẽ muốn tràn vào trong xoang mũi của gã vậy.

Trong lòng gã vô cùng nghi hoặc, nhưng không dám dừng lại.

Ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Lỵ Lỵ cùng Kiều Đinh lại nghe thấy âm thanh khiển trách của Hứa Thâm truyền đến từ trong phòng: “Quay lại!”

Hai người ngẩn ra, bước chân vội vàng dừng lại, rồi đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, lập tức trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thâm.

Trong lòng hai người thoáng trở nên căng thẳng, không biết mình đã phạm phải sai lầm gì rồi?

“Không nói chuyện với hai người, hai người mau đi nhanh đi.” Hứa Thâm phất tay nói.

Hai người đều ngẩn ngơ, rồi lúng ta lúng túng gật đầu rời khỏi.

Chờ sau khi cửa phòng bị đóng lại, hai người đang bước trên cầu thang, lại nghe được âm thanh của Hứa Thâm truyền đến từ căn phòng trên đỉnh đầu đằng sau: “Phải nghe lời.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, con ngươi trong mắt Lỵ Lỵ hơi phóng đại một chút, trong lòng chấn động.

Bỗng nhiên cô lại hiểu được vì sao đột nhiên Hứa Thâm lại muốn tìm người bồi dưỡng khư tới đây rồi rồi.

Mà nghi hoặc trong lòng Kiều Đinh cũng trở nên tươi sáng, trên mặt gã để lộ ra một loại vui sướng và kinh ngạc đan xen, tựa như một người vốn cô độc theo đuổi đam mê bao nhiên năm tháng, lại đột nhiên tìm thấy người có cùng sở thích với bản thân vậy.

Khó trách hương vị ở nơi đó lại nồng đậm đến vậy...

Trong lòng Kiều Đinh cực kỳ mừng rỡ, nhưng đồng thời, gã cũng không khỏi có chút tò mò, không biết con khư ở bên cạnh vị thống lĩnh kia, có cấp bậc gì?

Cấp C? Hay là... Cấp B?

Nhưng là gì cũng không quan trọng, thống lĩnh chính là cấp trên của gã, vậy mà người ta lại có chung sở thích với gã.

Điều này… thực sự làm cho người ta cảm thấy phấn chấn và mừng thầm.

Trước kia, gã vẫn phải hứng chịu những ánh mắt khinh thường đến từ các đồng nghiệp của mình, ít nhiều tâm lý cũng có một chút tổn thương, tự ti và nhút nhát, nhưng tới hiện giờ, tựa như bản thân vừa được bơm thêm động lực và tự tin mạnh mẽ, chợt có cảm giác chính mình có thể buông tay buông chân mà thoải mái làm việc rồi...

...

...

Trong phòng, Hứa Thâm nhìn Hắc Tuyết vừa không kiềm chế được, lập tức lao xuống từ trên trần nhà, nói: “Đây không phải là đồ ăn cho em, hiện tại còn chưa đến giờ ăn cơm.”

Mái tóc đen trên người Hắc Tuyết khẽ cong lên, chúng nó không ngừng đong đưa trên không trung, hỗn loạn như một chuỗi tơ nhện, biểu cảm trên mặt cô ấy có chút vội vàng xao động: “Nhưng hương vị của họ rất thơm và ngọt.”

“Ăn vặt sẽ bị sâu răng.” Hứa Thâm nói: “Thân thể em đang trong giai đoạn trưởng thành, phải ăn đúng bữa chính.”

“Đúng vậy.” Mai Phù ở bên cạnh cười đồng ý.

Hắc Tuyết đùa nghịch mái tóc một lát, sau đó tức giận nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nhưng cuối cùng, mái tóc kia vẫn từ từ trở nên mềm mại rồi rủ xuống, vẻ mặt thiếu nữ vô cùng không tình nguyện nói: “Nhưng em có chút đúi bụng rồi, muốn ăn một cái gì đó.”

“Đến giờ cơm lại nói sau.” Hứa Thâm nghiêm mặt nói.

...

...

Trong lúc Hứa Thâm xử lý chuyện của Hắc Tuyết và sắp xếp việc của xưởng khư, Liễu Tích Xuyên và Đại Lỵ Lỵ lại cùng lúc gọi tới dụng cụ thông tin của Hứa Thâm.

Hắn kết nối với Đại Lỵ Lỵ trước, sau đó mới tiếp tục nói chuyện riêng với Liễu cục.

“Lại là tụ hội?” Hứa Thâm nghe xong, có chút bất đắc dĩ: “Liễu cục, tôi không phải là trẻ con, gần đây không có nhiều thời gian như vậy.”

Liễu Tích Xuyên cười ha hả nói: “Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Hơn nữa, nếu cậu không còn là trẻ con, sao vẫn chưa lập gia đình?”

“...”

‘Được rồi, đây chắc chắn là lần cuối cùng, cô bé nhà người ta rất để ý đến cậu, nếu cậu không có cảm giác gì với người ta, thì cứ thừa dịp lần này nói rõ cũng được, về sau tôi sẽ không tới làm phiền cậu nữa.” Liễu Tích Xuyên dỗ dành.

Hứa Thâm nghĩ tới Ngả Lâm Na, không khỏi thầm than một tiếng, nói: “Được rồi, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy.”

“Thằng nhóc này, cậu...” Liễu Tích Xuyên cười mắng một câu.

Thông tin liên lạc kết thúc.

Đôi mắt Hứa Thâm lóe lên, trong đầu lại nghĩ đến bóng dáng thon thả đứng trong bóng tối gần nhà Ngả Lâm Na lần trước, không khỏi nhíu mày.

Hắn có chút suy tư, rồi dứt khoát cầm lấy dụng cụ thông tin, bấm một dãy rồi, hiển nhiên đang muốn liên lạc với một người.

Bình Luận (0)
Comment