Hắc Tuyết nghe được lời Hứa Thâm nói, cũng ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ thấy thanh trường mâu đang xuyên qua sau lưng Liễu Tích Xuyên, trực tiếp bị phân hóa thành một đống sợi tơ đen, rồi những sợi tơ đen ấy lại nhanh chóng ngưng kết thành những mũi nhọn hình xoắn ốc, cùng lúc đâm xuyên qua tứ chi của Liễu Tích Xuyên.
Sợi tơ đen không ngừng chui sâu vào máu thịt, cắt đứt toàn bộ gân bên trong tứ chi.
Thân thể Liễu Tích Xuyên có chút thống khổ, không ngừng co giật, nhưng ngoài miệng vẫn không rên một tiếng.
Sau khi tay chân ông ấy đều bị phế, thể tích của những sợi tơ đen đang thao túng thanh trường mâu từ từ trở nên lớn hơn, trong khi thể tích của thanh trường mâu đang xuyên qua trước ngực Liễu Tích Xuyên, đang từ từ nhỏ lại.
Hắc Tuyết đang điều khiển mái tóc của mình chảy ngược trở lại, tránh cho trường mâu tóc đen quá lớn sẽ khiến thân thể Liễu Tích Xuyên không thể chống đỡ nổi mà nứt ra.
“Ca ca, anh có muốn hưởng dụng trước không?” Hắc Tuyết cúi đầu nhìn Hứa Thâm, lộ ra dáng vẻ đáng thương, nói: “Trước kia anh đều để cho em ăn trước...”
“Ca ca sẽ cho em ăn, nhưng ca ca cũng phải lấp đầy bụng mình trước đã, nếu không làm sao có thể chăm sóc em được?” Hứa Thâm nhíu mày nói, hắn cảm thấy vị “Ca ca” trong suy nghĩ của Hắc Tuyết, đã quá mức cưng chiều cô ấy rồi.
Dẫn đến hiện tại cô ấy cho rằng, mỗi khi bắt được bất cứ loại mỹ thực nào, cô ấy đều phải là người hưởng dụng đầu tiên.
Nuông chiều quá mức cũng là một loại sai lầm.
Hứa Thâm cảm thấy chính mình cần phải chậm rãi uốn nắn tư tưởng cho cô bé này.
“Vậy anh đừng ăn nhiều quá...” Hắc Tuyết ủy khuất nói.
Hứa Thâm không nói gì, nhưng ngay khi hắn đang định hành động.
Đột nhiên.
Sưu!
Bóng dáng cô gái bị thương bên cạnh chợt lóe lên, nhưng mục đích của cô ấy lại không phải tập kích Hứa Thâm, mà là chạy trốn theo hướng ngược lại.
Hiển nhiên, cô gái này nhìn thấy Hứa Thâm và con khư kia nói chuyện với nhau, đã cảm thấy trước mắt chính là thời điểm thoát hiểm tuyệt vời duy nhất, lại phối hợp với năng lực của bản thân...
Phốc phốc!
Mái tóc dài nhỏ mà bén nhọn, đột nhiên xỏ xuyên ra ngoài, đâm thủng bụng của cô gái nọ.
Mái tóc dài như gai nhọn từ dưới mặt đất bắn lên, bất ngờ đánh về phía cô gái theo hình chữ “Z”.
“Tôi chưa nói cô có thể đi...” Lọn tóc bén nhọn nọ đã đưa cô gái kia tới trước mặt Hắc Tuyết, tựa như một con nhục trùng bị xâu vào một cây xiên nướng.
Ánh mắt Hắc Tuyết lộ ra vẻ tham lam và thèm thuồng, cô ấy lập tức nói với Hứa Thâm: “Ca ca, có thể cho em ăn cô gái này trước không?”
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, tuy hắn cũng muốn giữ cô gái này lại để thẩm vấn một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thèm đến chảy nước miếng của Hắc Tuyết, cộng thêm vẻ tham lam quá nồng đậm dưới đáy mắt kia… hắn lo rằng nếu không chiều theo ý cô ấy, sẽ phản tác dụng.
“Ăn chậm một chút, cứ giữ ba con còn lại trước vậy.” Hứa Thâm nói.
Được sự cho phép của Hứa Thâm, trên mặt Hắc Tuyết lập tức nở nụ cười.
Phốc xuy!
Máu tươi hòa cùng âm thanh gặm nhấm, từ giữa không trung lả tả rơi xuống, như một cơn mưa máu, bập bềnh trôi ở sau lưng Hứa Thâm.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức bị bao phủ, cùng với âm thanh cắn nuốt khung xương răng rắc, khiến da đầu ba người còn lại đều run lên, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ đã từng nhìn thấy không ít kẻ điên khùng, cùng hung cực ác, nhưng chưa bao giờ thấy một con quái vật đáng sợ đến như vậy.
Hắn làm bạn với khư thú, còn là một khư thú cấp A.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ, khẳng định rằng không phải con khư thú kia đang ký sinh điều khiển Hứa Thâm, mà là hai người họ hợp tác với nhau, thậm chí... Khư thú cấp A này còn có chút sợ hãi Hứa Thâm?
Loại cảm giác quái đản này, khiến trong lòng bọn họ cảm thấy thật vô lý, nhưng điều vô lý ấy lại chân chân thực thực bày ra trước mắt.
“Không tính thu hồi lại bầy ong mật nhỏ của cậu sao?” Phần cổ của Hứa Thâm dùng một góc độ cực kỳ khoa trương, quay ngoắt lại, rồi nhìn về phía thiếu niên đội mũ trùm đầu đăng đứng đằng sau.
Sắc mặt đối phương trắng bệch, vẫn đang sợ hãi đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Thiếu niên kia vừa nghe được lời Hứa Thâm nói, đã sợ đến run cả người, rồi như một kẻ trong mộng vừa tỉnh, gã vội vàng thu liễm năng lực của mình.
Những con ong mật đang bị dính trên sợi khư kia, lập tức muốn giãy giụa quay trở về, nhưng vẫn bị sợi khư dính chặt.
Thấy tình trạng này, thiếu niên đội mũ trùm đầu muốn khóc mà không ra nước mắt.
Không phải gã không muốn thu hồi đàn ong, mà là Hứa Thâm không cho...
Hứa Thâm cũng nhìn ra tình thế quẫn bách của thiếu niên đội mũ trùm đầu kia, suy nghĩ trong đầu khẽ động, hắn hơi chút buông lỏng những sợi khư lưới vờn quanh thân thể mình, phóng thích toàn bộ những con ong độc đang dính trên đó.
Sau khi những con ong độc nọ thoát khỏi lưới khư, ngoại trừ âm thanh vỗ cánh của chúng, thân thể cả đám biến mất rất nhanh, trở thành màu trong suốt, rồi bay trở lại trên người thiếu niên đội mũ trùm đầu.
Thiếu niên đội mũ trùm đầu giơ tay lên, tựa như đang nghênh đón đàn ong của mình.
Hứa Thâm lại liếc mắt nhìn hai người còn lại nhưng không để ý tới. Giờ phút này, ánh mắt của thanh niên vừa phóng thích năng lực “Ác mộng” kia, vẫn dại ra, tựa như đã rơi vào trong ác mộng, thần trí có chút thất thường.
Dù sao, gã cũng vừa lẻn vào “Trong nhà”, còn được “Ma ma” đích thân tiếp đãi.
Hứa Thâm tin tưởng vào năng lực làm việc của “Ma ma”.
Ngoài trừ thanh niên ác mộng này, còn có một lão giả khác mới phóng thích năng lực sương độc, mà sương độc do lão phóng thích ra... Quá rõ ràng.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, một tầng sương mù màu tím tràn ngập khắp giáo đường, cộng với mùi hương quen thuộc trong sương mù độc nọ, khiến Hứa Thâm rất khó mà xem nhẹ nó được.
Tuy hắn không cảm nhận được loại khí trong sương mù này có gì đáng sợ, nhưng thật rõ ràng, nó không phải thứ tốt lành gì, và hắn lựa chọn cố gắng hết mức để không chạm vào nó.
Hiện giờ, sau khi Hắc Tuyết hiện thân, tầng sương mù màu tím vẫn tràn ngập xung quanh đều bị đánh tan hết cả, cũng không biết là do Hắc Tuyết cố ý hay vô tình, nhưng cô ấy không giúp hắn xua tan sương mù.