Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 569 - Chương 569. Một Trò Khôi Hài Tự Biên Tự Diễn…

Chương 569. Một Trò Khôi Hài Tự Biên Tự Diễn… Chương 569. Một Trò Khôi Hài Tự Biên Tự Diễn…

Đôi mắt Hứa Thâm khẽ chớp động rồi di chuyển từ dưới mặt đất qua phía Liễu Tích Xuyên.

Lúc này, hoàn cảnh của Liễu Tích Xuyên vô cùng thê thảm, không quá để đánh giá ông ấy như một con chó chết.

Thật khó để tưởng tượng, vị cục trưởng vốn mưu lược thâm trầm của cục Khư Bí, tồn tại luôn khiến người ta không thể nắm bắt được này, lại rơi xuống kết cục như vậy.

Nhưng đương nhiên, bất cứ lúc nào đối mặt với Liễu Tích Xuyên, Hứa Thâm cũng không bao giờ cho phép mình được sơ suất, kể cả hiện tại, nhìn ông ấy không còn một chút lực uy hiếp nào, cũng vậy.

Hiện giờ, sợi khư của hắn không phải giam cầm bầy ong độc nữa, bởi vậy, hắn có thể điều động được nhiều sợi khư hơn, chúng một mực tụ tập lại ở xung quanh thân thể hắn, đề phòng Liễu Tích Xuyên cố ý giả vờ yếu thế, chờ thời cơ đánh lén.

“Liễu cục, ngài vẫn ổn chứ?” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Liễu Tích Xuyên miễn cưỡng xoay đầu lại, nhãn cầu sung huyết phiếm hồng, gương mặt căng ra, máu đọng bên dưới da thịt, nhuộm cả gương mặt thành một màu như gan lợn, trông rất khó coi, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn sắc bén như cũ: “Con khư cấp A này, chính là bí mật mà cậu vẫn luôn một mực che giấu sao?”

“Không phải đâu...” Hứa Thâm mỉm cười nói: “Đây là muội muội mà tôi mới tìm được.”

Muội muội?

Liễu Tích Xuyên có chút giật mình, không biết là do đau đớn hay chua xót, khóe miệng ông có chút run rẩy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn hơn vài phần: “Đừng giết tôi, tôi sẽ giao hết thảy những thứ tôi có cho cậu, tôi cũng sẽ giải quyết triệt để những vấn đề mà cậu lo lắng nhất, được không?”

Hứa Thâm có chút hứng thú nói: “Ngài nói chi tiết hơn một chút đi? Cục trưởng!”

Liễu Tích Xuyên cắn răng nói: “Tôi có thể tiến cử cậu đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục Khư Bí, tôi sẽ viết thư cho Nghĩ Hậu, xin về hưu trước thời hạn, nhất định sẽ được thông qua!”

Hứa Thâm từ chối cho ý kiến: “Nhưng vị trí cục trưởng vẫn chưa đủ, hơn nữa dù ngài chết đi, tôi vẫn có nắm chắc sẽ điều khiển được cục Khư Bí. Ngài sẽ không cho rằng Sở Bạch có thể tranh đoạt được với tôi chứ?”

Liễu Tích Xuyên cười khổ.

Đúng vậy, là ông ấy đã nhìn nhầm.

Ban đầu ông ấy vẫn một mực cho rằng tiềm lực của Hứa Thâm rất lớn, nhưng trên phương diện chiến lực thực tế, so sánh với Sở Bạch lão luyện kia, hắn vẫn còn một chút non nớt.

Đây cũng là nguyên nhân mà ông ấy chọn lựa Hứa Thâm tới bên kia để Nghĩ Hậu thẩm duyệt, chứ không phải Sở Bạch, ông ấy muốn che giấu tài năng của Sở Bạch kia.

Kết quả là… Hứa Thâm mới là vương bài!

Chỉ riêng năng lực mà Hứa Thâm thể hiện ra lúc trước, đã đủ để chiến thắng Sở Bạch rồi, đó là chưa kể tới một con quái vật vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Thâm...

Khó trách, Hứa Thâm lại được Nghĩ Hậu lựa chọn trở thành thân vệ, nếu Hứa Thâm chịu bày ra thực lực thật sự, đương nhiên hắn sẽ có một vị trí trong đội ngũ thân vệ kia.

“Vị trí Giáo hoàng thì sao?” Liễu Tích Xuyên chăm chú nhìn Hứa Thâm, rồi chậm rãi nói: “Giáo hoàng của giáo hội Hắc Quang, tôi sẽ đưa toàn bộ giáo hội Hắc Quang cho cậu thì sao?”

Hứa Thâm có chút giật mình, đôi mắt hắn nheo lại, trong đầu lập tức nghĩ đến ông chủ quán rượu lúc trước đã lơ đãng lộ ra hình xăm chữ thập màu đen trên cổ tay.

Đó chính là dấu ấn tín đồ của giáo hội Hắc Quang.

“Nói như vậy...” Đôi mắt Hứa Thâm xoay chuyển, hắn lại nhìn về phía ba người bên cạnh: “Bọn họ đều không phải người do Phản Nội Quân phái tới sao?”

“Đúng vậy, bọn họ là người của tôi.” Tứ chi của Liễu Tích Xuyên đã vỡ vụn, nhưng ngoại trừ dây thần kinh thỉnh thoảng lại co giật ra, thoạt nhìn trên mặt ông ấy vẫn bình thường, không có một chút thống thổ nào…

Thật khó để tưởng tượng, rút cuộc đây là loại ý chí đáng sợ đến cỡ nào.

“Tôi đã yêu cầu tổ chức bên kia giao chuyện của cậu cho tôi xử lý, không để bọn họ cử người tới can thiệp vào. Nếu không, khẳng định rằng bọn họ sẽ không kiên nhẫn được lâu đến vậy, mà tôi... Cũng thật lòng hy vọng có thể mời cậu tiến vào tổ chức, cùng nhau lật đổ chính sách bạo tàn của nội thành.” Ánh mắt Liễu Tích Xuyên đầy vẻ chân thành nhìn Hứa Thâm.

Chân thành trước nay chưa từng có.

Hứa Thâm nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt mà tha thiết chân thành của ông ấy, trong lúc nhất thời, cũng không khỏi trở nên trầm mặc.

Giờ phút này, hắn tin tưởng Liễu cục không nói dối.

Ông ấy thật sự muốn lôi kéo hắn vào...

Chỉ là… nơi kia chính là một cái đầm lầy, làm sao hắn có thể tự mình chìm sâu xuống vũng bùn được?

“Đáng tiếc.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Liễu Tích Xuyên cười cười: “Không có gì là đáng tiếc cả. Dù không có chuyện này, cậu cũng đã biết chuyện bản thân bị hãm hại phải tới nội thành rồi, chắc hẳn cậu không định cứ bỏ qua như vậy?”

Hứa Thâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Giáo hội Hắc Quang là do ngài tự mình sáng lập?”

“Đúng vậy, nó là thế lực thuộc về tôi, không liên quan gì đến Phản Nội Quân. Tuy mục đích mà tôi sáng lập lên giáo hội Hắc Quang, cũng là phối hợp để hoàn thành nghiệp lớn phản nội, nhưng bọn họ không thuộc biên chế chính thức.” Liễu Tích Xuyên nói.

Hứa Thâm có chút im lặng.

Ai có thể ngờ được, thủ lĩnh của thế lực địa đầu xà ở khu Hắc Quang, lại chính là cục trưởng cục Khư Bí?

Hứa Thâm còn nhớ, Liễu cục từng lên án mạnh mẽ giáo hội Hắc Quang vì bọn họ đã phá hư quy củ, thậm chí ở cục Khư Bí còn vinh danh chiến tích tiêu diệt một số giáo đường vượt quá quy tắc của giáo hội Hắc Quang.

Có lẽ… đây chỉ là một trò khôi hài tự biên tự diễn mà thôi.

Bên ngoài, ông ấy trấn áp một phương, gìn giữ chính nghĩa.

Sau lưng, ông ấy một tay che trời, vô pháp vô thiên!

“Nếu cậu không tin, ông ta có thể làm chứng.” Liễu Tích Xuyên thấy Hứa Thâm trầm mặc không nói, lại hơi ngẩng đầu, nhìn về phía lão giả phóng thích sương độc phía sau.

Lão giả nọ bắt gặp ánh mắt mà Liễu Tích Xuyên ném tới, trong lòng có chút run rẩy, chỉ biết âm thầm cười khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra dáng vẻ thành khẩn, gật đầu nói: “Đúng vậy Hứa đội trưởng, Liễu cục là giáo phụ của chúng tôi.”

“Ông ta là lão Đỗ.” Liễu Tích Xuyên nhìn về phía Hứa Thâm đang âm thầm đánh giá lão giả, lại lên tiếng giải thích: “Có lẽ cậu không quen ông ta, nhưng từ trước khi cậu chưa chuyển đến biên đội số một, ông ta đã ở trong cục Khư Bí. Về sau này, ông ta đã được tôi điều đến giáo hội. Giáo hội mới là môi trường thích hợp để ông ta phát huy hết năng lực của mình. Chỉ cần cậu quay về tra xét hồ sơ ở cục Khư Bí, liền có thể tra ra được.”

Bình Luận (0)
Comment