Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 570 - Chương 570. Dĩ Tiểu Bác Đại!

Chương 570. Dĩ Tiểu Bác Đại! Chương 570. Dĩ Tiểu Bác Đại!

Hứa Thâm yên lặng không nói. Hắn không hoài nghi Liễu Tích Xuyên sẽ lừa gạt mình trên phương diện này.

Với thủ đoạn của vị Liễu cục trước mắt, Hứa Thâm tin tưởng ông ấy có tư cách đảm nhiệm chức đầu mục của giáo hội Hắc Quang.

Ngay lúc này, khi hắn nhớ lại đủ loại xung đột giữa cục Khư Bí và giáo hội Hắc Quang, trong lòng hắn bỗng từ từ trở nên thoải mái.

Mượn lực lượng của cục Khư Bí, điều chuyển nhân tài được coi trọng đến giáo hội Hắc Quang do chính mình thành lập nên... Đây đúng là thủ đoạn phụ họa của Liễu cục.

(Trong này, nếu hiểu cái từ “phụ họa” 附和 là dựa vào thế lực lớn hơn, nhằm bổ sung cho thế lực của bản thân thì sẽ đúng ngữ cảnh hơn)

“Không nghĩ tới, khối u ác tính lớn nhất của khu Hắc Quang, lại là Liễu cục ngài.” Hứa Thâm khẽ thở dài, phú hào khắp nơi đều tới nương nhờ vào vị Liễu cục khu Hắc Quang này, nhưng ai có thể ngờ được, sau lưng, chính ông ấy lại là địa đầu xà vương lớn nhất.

“Có phải là khối u ác tính hay không, lại tùy thuộc vào cách nhìn của cậu. Mặc dù giáo hội Hắc Quang đã làm rất nhiều việc, nhưng quả thật là chúng tôi cũng từng che chở một số người bị dồn tới bước đường cùng.” Liễu Tích Xuyên nói.

Hứa Thâm nói: “Nhưng những người bị dồn vào bước đường cùng này, lại không phải từng bị chính ngài bức bách hay sao?”

Liễu Tích Xuyên liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khóe miệng hơi nhếch lên tán thưởng: “Quả nhiên cậu rất có ngộ tính.”

Hứa Thâm nhìn ông ấy một cái thật sâu, rồi phất phất tay, nói với Hắc Tuyết: “Trước tiên cứ thả ngài ấy xuống đi.”

Hắc Tuyết đã gặm nhấm gần hết vòng eo của cô gái tập kích bất ngờ kia hầu như không còn, hiện giờ tóc đen đang cuốn lấy hai cái đùi, tiếp tục gặm ăn, vừa nghe thấy vậy, lập tức nghi hoặc nói: “Không ăn nữa sao?”

“Ăn, tối nay lại ăn tiếp.” Hứa Thâm nói.

Vẻ mặt của Liễu Tích Xuyên chợt trở nên cứng ngắc.

Hắc Tuyết nghe vậy, lại “Ồ” lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn thả mái tóc đen ra.

Liễu Tích Xuyên “Bụp” một tiếng rơi xuống đất, đau đến mức ông ấy phải kêu lên một tiếng, lỗ thủng trước ngực càng phun ra nhiều máu tươi hơn.

Hứa Thâm cũng không có ý định tới giúp ông ấy cầm máu, ngược lại, hắn mở miệng tò mò hỏi: “Liễu Cục, năng lực của ngài là gì?”

Liễu Tích Xuyên khó khăn bò dậy từ dưới mặt đất, muốn chống đỡ thân thể, nhưng tứ chi đã bị gãy lìa, bởi vậy ông chỉ có thể dùng cằm chống đỡ, rồi miễn cưỡng xoay người trở lại.

Chỉ một động tác đơn giản thế thôi cũng khiến ông ấy không nhịn được, phải há miệng thở hổn hển.

Nghe thấy lời Hứa Thâm nói, trên gương mặt đầy máu của Liễu Tích Xuyên lại lộ ra một nụ cười, nói: “Lấy nhỏ đổi lớn!”

(Nguyên văn của nó là dĩ tiểu bác đại 以小博大: dùng giá trị nhỏ, trải qua thủ đoạn mạo hiểm hợp lý, đổi lấy giá trị lớn, cũng có cùng ý nghĩa với lấy ít thắng nhiều, bốn lạng bạt ngàn cân)

“!”

“Đó là năng lực của tôi, tôi đặt tên cho nó là ‘Lấy nhỏ đổi lớn!’” Liễu Tích Xuyên cười nói: “Bất kể lực lượng hoặc công kích tới gần tôi, tôi đều có thể khiến nó suy yếu vô hạn, ngược lại bất kể thứ gì do tôi phóng thích ra, tôi đều có thể khiến nó tăng phúc vô hạn. Nếu như tôi có thể bước vào quân vương, tôi tin tưởng với năng lực của bản thân, đủ để áp đảo Nghĩ Hậu, khiến cho đám người nội thành ấy phải đau đầu!”

Lấy nhỏ đổi lớn...

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Một cái tên rất bình thường, nhưng lại lộ ra luồng nhuệ khí sắc bén.

Rất phù hợp với tính cách của Liễu cục.

Tác dụng của loại năng lực này, vừa có thể lấy nhỏ đổi lớn, lại vừa có thể biến lớn thành nhỏ.

Nếu phạm vi năng lực có thể gia tăng từ năm mét đến mười mét, hoặc thậm chí là nhiều hơn, thì cùng một cảnh giới... thực sự có chút hương vị vô địch rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là năng lực thuộc hệ đặc chất.

Hứa Thâm phát hiện, trong quá trình công kích trước đó, ngoại trừ công kích vật lý sẽ bị năng lực của Liễu Tích Xuyên làm suy yếu, cả công kích lực lượng tâm linh cũng không thể thoát khỏi loại ảnh hưởng này.

Nếu loại năng lực này có thể làm suy yếu hết thảy mọi tác nhân bên ngoài mà không phân biệt loại hình, trạng thái, nó tuyệt đối sẽ khủng bố đến cực đoan.

“Tôi đã từng, nghèo đến nỗi chỉ có hai bàn tay trắng. Một người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng như tôi, chính là lấy nhỏ đổi lớn, thận trọng đi lên!”

Liễu Tích Xuyên nằm thẳng trên mặt đất, nhưng rõ ràng là hít vào thì nhiều, mà thở ra thì ít.

Hiển nhiên, trong loại tình trạng mất máu quá nhiều này, dù Hứa Thâm không ra tay, chỉ cần để yên cho Liễu Tích Xuyên nằm đó thôi, một khi không được trị liệu, rất nhanh sẽ chết.

Dù vậy, nhưng trong ánh mắt Liễu Tích Xuyên lại lộ ra ánh sáng lấp lánh: “Tiểu Hứa, cậu phải nhớ kỹ, bản lĩnh duy nhất khiến người nghèo chúng ta có thể hạ gục đám người giàu khác, chính là lấy nhỏ đổi lớn, trả giá một khoản nhỏ, đổi lấy hồi báo lớn. Có như vậy, chúng ta mới đủ sức chen chân lên tầng cao nhất, nếu không, chỉ dựa vào một đời của chúng ta, lại áp dụng phương thức trao đổi đồng giá, thì bất kể chúng ta cố gắng như thế nào chăng nữa, vẫn sẽ vĩnh viễn không thể đuổi kịp được khoản tài phú đã tích lũy được mấy trăm năm của bọn họ...”

“Mà như vậy, cũng là vĩnh viễn bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân.”

“Vĩnh viễn!”

Hứa Thâm rơi vào trầm mặc.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn sâu vào ánh mắt nóng bỏng đang được Liễu cục gửi gắm tới mình, dường như trong ánh mắt kia có mang theo một loại tín ngưỡng nào đó.

Hứa Thâm thấp giọng nói: “Xin lỗi, Liễu cục.”

“Tôi biết cậu sẽ không để cho tôi sống, đây là một cách làm thông minh...” Khuôn mặt nhuộm đỏ máu tươi của Liễu Tích Xuyên vẫn một mực nụ cười.

Đầu xuân, năm 2050.

Khí hậu vẫn giá lạnh khiến cho những người đi bộ trên đường phải quấn kỹ áo bông.

Tuy không có tuyết rơi, nhưng sương mù bao phủ khiến hoàn cảnh xung quanh càng trở nên mù mịt, tầm nhìn giảm xuống đáng kể trên diện rộng.

Một bóng dáng được bao bọc trong chiếc áo bào màu đen vừa dày vừa nặng, đang nhanh chóng xuyên qua màn sương mù trắng xóa. Người nọ gạt màn sương mù ra rồi đi vào một trang viên như tòa lâu đài cổ.

Ven đường, có thể bắt gặp những tầm mắt thấp thoáng mịt mờ, ẩn giấu khắp mọi nơi trong trang viên. Những ánh mắt nọ bén nhọn như chim ưng, luôn cẩn thận nhìn chằm chằm vào mỗi một phụ kiện trên cơ thể người vừa tiến đến.

Bình Luận (0)
Comment