Ở chỗ sâu bên trong trang viên lâu đài cổ nọ.
Phía trước một chiếc lò sưởi ấm áp, với ánh lửa bập bùng, không ngừng lóe lên trong lò.
Ánh lửa nóng bỏng chiếu rọi trên khuôn mặt của thần phụ, vẻ mặt ông ta đầy bình tĩnh, đang sửa sang lại tấm thảm lông phủ trên đầu gối của mình, chờ tới khi lật tấm thảm lông lại, bỗng nhiên ông ta nhìn thấy ở mặt kia của thảm lông có một lỗ hổng bị cháy.
Người đàn ông trung niên nọ im lặng trong chốc lát, rồi từ từ thở ra một hơi.
Ông ta nhẹ nhàng vén tấm thảm lông lên, rồi gọi người hầu bên cạnh tới: “Giúp tôi lấy một tấm thảm mới đến đây.”
Vẻ mặt người hầu đầy sợ hãi. Người nọ khựng lại một giây, thấy bản thân không bị trách mắng, mới thật cẩn thận nhận lấy tấm thảm lông đã bị cháy hỏng kia, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, một tấm thảm lông mới đã được đưa tới trước mặt vị thần phụ nọ.
Thần phụ chậm rãi sửa sang lại tấm thảm lông, gấp nó lại, rồi phủ lên trên đầu gối.
Đúng vào lúc này, từ trong lối đi tối tăm đằng sau lưng ông ấy, từ từ hiện ra một bóng người.
Dường như sự ấm áp tỏa ra từ chiếc lò sưởi trong tường, cũng bị xua tan đi rất nhiều, một luồng hàn ý ập tới.
Ba!
Một nhành củi khô vừa cháy được nửa cây, bỗng nổ tung ra.
“Sao lại là cô, lão Liễu đâu?” Thần phụ ngồi trên ghế, không quay đầu lại, nhưng tựa như đã thấy rõ người đằng sau lưng mình rồi.
Ánh lửa lay động, phạm vi chiếu rọi theo đó mà khuếch tán. Dưới ánh sáng ấm áp nọ, bóng dáng âm u phía sau lưng thần phụ lập tức lộ ra dáng người duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, chính là Lý Mỹ Na.
“Liễu cục…” Ngọn lửa thoáng nhảy nhót trên rìa đồng tử trong mắt Lý Mỹ Na: “Xảy ra chuyện rồi.”
Thần phụ hơi giật mình, ông ấy lập tức rơi vào im lặng.
“Liễu cục nói, anh ấy có để lại một phong thư, nếu anh ấy gặp chuyện không may, tôi nhất định phải giao nó cho ngài.” Lý Mỹ Na thấp giọng nói, bàn tay mảnh khảnh chậm rãi lấy ra một phong thư từ trong ngực.
Ba.
Nhành củi khô trong lò sưởi vừa cháy đến phần thân cuối, lại nổ tung một tiếng nho nhỏ.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối bên cạnh, nhẹ nhàng nhận lấy phong thư trong tay Lý Mỹ Na, cẩn thận nhìn thoáng qua cô gái này, sau đó xoay người đưa phong thư tới tận tay thần phụ.
Thần phụ nhận lấy phong thư, bìa ngoài không có ký tên, hết thảy đều trống rỗng, tựa như một bức thư rất bình thường không có gì kỳ lạ.
Bìa ngoài thực sự rất sạch sẽ…
Thần phụ khẽ thở dài, giống với con người của lão Liễu, làm việc luôn cực kỳ sạch sẽ, không bao giờ để lại tai họa ngầm.
Ông ấy chậm rãi mở phong thư, từ bên trong là những hàng chữ viết tay, có vẻ khá tùy ý, qua loa. Nhưng thần phụ lại nghiêm túc đọc kỹ từng chữ một:
“Ông bạn già, nếu anh thấy phong thư này, khả năng cao là tôi đã mất.
Nhưng không sao, con người ta rồi cũng phải chết thôi. Và từ ngày gia nhập tổ chức, tôi đã sẵn sàng để chết bất cứ lúc nào rồi.
Vì nghiệp lớn…
…
Nếu tôi có thể ngã xuống trong tay người mà mình nhìn trúng, thì điều đó có nghĩa là ánh mắt của tôi thực sự không tồi.
Cũng có nghĩa là lời mời của chúng ta đã thất bại, không, là sẽ không thất bại mới đúng.
Nhưng đương nhiên, sau tất cả những tin xấu, chúng ta cũng có một tin tốt lành đây. Tôi đã thành công chôn xuống hạt giống hận thù, ngay cả khi sau này cậu ấy có thể nhận ra được, nó cũng không gây trở ngại tới sự thật rằng: cậu ấy căm hận nội thành. Dù nội thành vốn đã là một nơi cực kỳ xấu xí…
Khi anh đọc bức thư này, tôi đã tặng hết thảy mọi thứ của tôi cho cậu ấy rồi.
Cậu ấy là một nhân tài.
Và nhân tài chưa chắc đã muốn bị ràng buộc bởi tổ chức của chúng ta, chỉ cần mục tiêu nhất trí, cần gì phải khăng khăng cố chấp suy xét xem hai bên có cùng giương cao một lá cờ hay không?
Ông bạn già, tôi hy vọng rằng về sau này, anh sẽ không gây rắc rối cho cậu ấy.
Mục tiêu của cậu ấy là nội thành, chứ không phải chúng ta.
Dù tôi chết, nhưng tôi không thất bại.
Anh có thể nhìn thấy phong thư này, có nghĩa rằng cậu ấy có đủ tư cách để thay thế vị trí của tôi, thậm chí còn có thể làm tốt hơn tôi, và ngày càng trở nên xuất sắc.
Trong tương lai, khi khoảnh khắc tiếng kèn phản công vang lên, tôi tin rằng, không cần biết cậu ấy ở trong trận doanh nào, đều sẽ gia nhập và trở thành một thanh đao bén nhọn xé rách nội thành!
Và hiện giờ, đao đã được mài tốt, cất trong vỏ, đừng mở niêm phong, tránh lại làm bị thương chính bản thân mình.
Cuối cùng…
Bạn cũ, trân trọng…
Miếng bánh mì kia có hương vị không tồi, haha!”
…
…
Ngón tay của thần phụ hơi siết chặt phong thư.
Ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt ông ấy, mang theo vài phần bi thương và hồi ức.
Thời gian như trở lại mùa đông của 30 năm trước.
Đó là một ngày rét lạnh hơn hôm nay.
Mỗi gia đình đều co mình trong nhà sưởi ấm, chỉ có một số ít vụ dân vẫn còn dọn rác trên đường phố.
Mà bên cạnh một con hẻm không có người, đầy những gỗ mục và rác rưởi tích tụ thành đống, ngay cả khí hậu lạnh giá này, cũng không thể che giấu được mùi hôi thối bên trong.
Nhưng thật không thể tin được, bởi vì ở một nơi bẩn thỉu như vậy, lại có hai bóng người đang cuộn tròn bên trong.
Gió lạnh nức nở gào thét, thổi bay những tấm ván mục, để lộ ra khe hở.
Một đôi bàn tay lạnh đến run rẩy, bắt lấy tấm ván, chặn vào lỗ hổng cực lớn.
Về phần lỗ hỏng nhỏ còn lại, đối phương cũng chẳng quan tâm được, vì bọn họ không có thứ gì để lấp đầy.
Bên dưới đống rác này, là một cái ổ.
Mà trong cái ổ nhỏ này, có một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi đang cuộn tròn người lại.
Dung mạo của thiếu niên nọ vô cùng non nớt, nhưng giữa các đỉnh lông mày lại hiện lên một tia kiên nghị và chấp nhất.
Một cánh tay của gã vô lực buông xuống, hiển nhiên đã bị gãy, trong khi một đôi chân khác đang quấn quanh hông với một tư thế rất kỳ lạ… Thật rõ ràng, một chân này cũng bị gãy rồi.
Mà trên cẳng chân, lại xuất hiện thật nhiều những vết cắn.
Bên cạnh thiếu niên nọ, là một người phụ nữ mặc quần áo mỏng manh, đã lạnh đến mức gương mặt trở nên xanh mét. Bà ấy đang dựa vào vách tường bên cạnh bãi rác, từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như muốn mơ màng ngủ.