Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 572 - Chương 572. Câu Chuyện Về Miếng Bánh Mì…

Chương 572. Câu Chuyện Về Miếng Bánh Mì… Chương 572. Câu Chuyện Về Miếng Bánh Mì…

“Mẹ, mẹ đừng ngủ, lát nữa con sẽ đi tìm đồ ăn.” Thiếu niên kia nhẹ nhàng đẩy người mẹ bên cạnh.

Nhưng thân thể của người mẹ ấy lại không hề động đậy.

Xúc cảm nơi bàn tay thiếu niên chạm đến là một thân thể lạnh như băng.

Người mẹ bên cạnh gã đã rét lạnh tựa như vách tường mà bà ấy đang dựa vào…

Thiếu niên lập tức trở nên rối rắm, gã vội vàng chạm vào khuôn mặt của mẹ, nhưng nó vẫn lạnh như cũ.

“Mẹ, con sẽ cho mẹ ăn ngay bây giờ, mẹ đừng ngủ mà.” Thiếu niên trở nên hoảng sợ, hốc mắt ửng đỏ, gã nhìn bắp chân đầy vết cắn của mình, lại cúi đầu hung hăng cắn tiếp.

Đau nhức xé toạc, nhưng gã vẫn cứng rắn cắn đứt một miếng thịt!

Hóa ra những dấu vết trên bắp chân gã, đều bị gã tự mình cắn xuống.

Nhưng rõ ràng là phần vặn vẹo bị gãy lìa từ cẳng chân lên đến đùi, lại do nguyên nhân khác gây ra. Dù đã gãy nhưng cẳng chân bị cắn rách cùng với máu tươi đầm đìa vẫn khiến khuôn mặt gã xuất hiện một tia thống khổ.

Nhưng giờ phút này, gã lại cắn răng, cố hết mức ngăn chặn âm thanh thống khổ bật ra từ miệng mình, chỉ đưa bàn tay còn nguyên vẹn lên, gỡ xuống miếng thịt đầy máu tươi, đưa tới bên miệng mẹ mình.

Miệng của người mẹ vẫn không hề động đậy.

Gã lại cố gắng hết sức nhồi nhét.

Máu tươi vẽ loạn lên đôi môi người mẹ, như cánh hoa nở rộ trên đôi môi. Nhưng đôi môi ấy vẫn một mực ngậm chặt lại, tựa như đã bị may kín, và mặc kệ gã dùng sức lực lớn đến mức nào, vẫn không thể mở ra được nữa.

Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt thiếu niên, không ngừng lăn dài xuống dưới.

Thiếu niên nằm phủ phục trên mặt đất, cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa mà bật khóc nức nở. Tiếng khóc rấm rứt tựa như một con sói hoang lẻ loi trong cơn gió lạnh.

Không biết đã qua bao lâu, phần cẳng chân đau nhức mất máu càng ngày càng trở nên suy yếu, khiến cho thiếu niên nọ chậm rãi thu lại tinh thần từ trong bi thương.

Gã ngậm miếng thịt vừa được xé từ cẳng chân trong miệng, sau đó dùng đống tuyết đọng bên cạnh, đắp lên miệng vết thương trên cẳng chân, tựa như rét lạnh thấu xương, có thể làm giảm đi nỗi đau đớn trên cẳng chân mới bị xé rách.

Gã lấy thêm rất nhiều tuyết, cùng đắp lên cẳng chân mình, rồi lại như trước đây, để mặc cho cái lạnh làm máu tươi đông lại.

Nhưng lạnh lẽo cũng làm cho nhiệt độ trong cơ thể giảm xuống, khiến cho gã buồn ngủ.

Gã nhấm nuốt miếng thịt cẳng chân, rồi dựa vào trong lòng mẹ, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên nọ bị đẩy tỉnh, một khuôn mặt nhã nhặn ánh vào trong tầm mắt gã.

Đây là một người đàn ông trung niên, mặc trường bào của thần phụ, thông qua cách ăn mặc cũng biết thân phận không tầm thường.

Trong ánh mắt của thần phụ tràn đầy thương xót, tựa như Thần linh gặp gỡ thế nhân, thương hại những kẻ phàm trần bướng bỉnh và ngu ngốc, bởi vậy mới mang đến thống khổ cho chính mình.

Đôi mắt đó cũng phản chiếu rõ ràng trong mắt thiếu niên kia.

Nhưng rất nhanh, một miếng bánh mì màu vàng nâu được đưa tới, thay thế cho ánh mắt nhã nhặn này, cũng khiến tinh thần của thiếu niên kia trở nên phấn chấn.

Gã đón lấy nó như một con sói đói, thậm chí còn có thể nói là đoạt lấy, rồi vội vàng nhét miếng bánh mì nọ vào miệng.

Gã liều mạng nuốt bánh mì xuống bụng, dường như trong đôi mắt lại phát ra một loại hào quang nào đó.

Là hung ác, sát khí, là căm hận, thù hằn.

“Tại sao cậu lại ở đây?” Thần phụ nhẹ giọng nói.

Thiếu niên đang mải nuốt bánh mì, không có thời gian để trả lời, trên thực tế, gã cũng không muốn trả lời.

Là bởi vì gã đã bị người ta xua đuổi rời đi… Từ nội thành.

Tựa như Thần phụ đã nhìn thấu nội tâm của thiếu niên kia, ông ấy cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, mà nhẹ giọng quan tâm nói: “Nếu không chê hãy đi theo tôi. Sau này, hãy ở bên tôi, tôi có thể giúp cậu… Sống sót.”

Thiếu niên nọ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cao lớn của vị thần phụ trước mắt, cũng phát hiện ở bên cạnh thần phụ còn có một người trung niên với vóc dáng khôi ngô, cách ăn mặc bao hàm sát khí, rất giống một bảo tiêu.

Thiếu niên nọ thoáng thu liễm một tia hung quang vừa lóe lên dưới đáy mắt, rồi dùng sức gật đầu.

Thần phụ mỉm cười, ông ấy cởi giáo bào trên người xuống, nhẹ nhàng khoác lên người thiếu niên.

Một màn này đã trôi qua rất nhiều năm rồi…

Mãi cho đến khi thiếu niên nọ lớn lên, trở thành một thanh niên, rồi sừng sững không hề gục ngã, một mực vượt qua vô số những nhiệm vụ đẫm máu, với vô số thi thể ngã xuống dưới chân.

Mãi cho đến khi thiếu niên nọ trở thành một trung niên, trên người ông ấy cũng mặc thần bào Giáo hoàng màu vàng, rồi leo lên từng bậc thang, đứng trên đỉnh thế giới ngầm của khu Hắc Quang…

Nhưng thời gian vừa một lần nữa đảo ngược lại…

Ba ngày trước khi thần phụ phủ thần bào lên người thiếu niên kia.

Một chiếc xe đắt tiền màu đen khiêm tốn chạy qua đường phố, thần phụ ngồi trên ghế phụ lái, hướng ánh mắt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, ông bắt gặp một thiếu niên bị tàn tật gãy cả tay lẫn chân, đang cắn răng dùng rác rưởi dựng thành một cái ổ trong đống rác rách nát ở ngay đầu đường bên ngoài cửa sổ xe.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang dựa vào vách tường, nhưng sắc mặt tái nhợt, dường như bà ấy đã bị thương, dáng vẻ cực kỳ suy yếu.

Thần phụ đang ngồi trong xe, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Thần phụ ngồi trong xe lặng lẽ quan sát hình ảnh bên ngoài.

Trong ánh mắt ông ta, sau khi thiếu niên nọ đã làm xong cái ổ cho mình, thừa dịp người mẹ bên cạnh đang nghỉ ngơi, tựa như gã cố lấy hết dũng khí, chợt hung hăng cắn xé một miếng thịt đầy máu tươi từ trên cẳng chân của mình xuống.

Đôi mắt của thần phụ khẽ động.

Thiếu niên nọ nhanh chóng lấy tuyết đắp lên miếng thịt vừa bị mình cắn khỏi cẳng chân, đồng thời cũng lấy tuyết đắp lên cẳng chân đang bị thương.

Sau một lúc lâu, dường như nỗi đau trên khuôn mặt của thiếu niên đã giảm bớt đi một chút. Ngay sau đó, gã bí mật lấy ra miếng thịt cẳng chân từ dưới lớp tuyết đọng lên, đưa cho mẹ, rồi nhẹ giọng nói điều gì đó.

Người mẹ lắc đầu, cuối cùng thiếu niên đành tự mình ăn.

Nhưng thừa dịp lúc người mẹ rơi vào mê man, thiếu niên lại sử dụng cùng một biện pháp, cắn xuống một miếng nữa. Rồi chờ sau khi người mẹ tỉnh lại, gã liền đưa nó tới bên miệng mẹ.

Lần này người mẹ không tiếp tục từ chối nữa, mà gian nan nuốt xuống.

Bình Luận (0)
Comment