Đôi mắt của thần phụ có chút chớp động, nhưng ông ta không nói gì, bàn tay khẽ phẩy phẩy một cái, chiếc xe lại khởi động, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sáng sớm hôm sau, hai bóng người hôm qua vẫn ở ngay đầu hẻm, chăm chú quan sát hai mẹ con trong đống rác đằng kia.
Khoảng cách rất gần, nhưng dường như thiếu niên nọ không nhìn thấy hai người trước mắt.
Nhìn thấy hình ảnh thiếu niên nọ vẫn đang dùng thịt dưới chân mình nuôi mẹ, bóng dáng khôi ngô của người vệ sĩ đứng bên cạnh thần phụ có chút không đành lòng nhìn thêm nữa. Gã lập tức lấy miếng bánh mì đã chuẩn bị từ trước ra.
Nó vẫn còn ấm, gã muốn xuất hiện đưa cho thiếu niên trước mắt.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay bên cạnh duỗi đến, đè cánh tay gã lại.
Bóng dáng khôi ngô quay đầu, lập tức nhìn thấy thần phụ nhẹ nhàng lắc đầu với gã…
Thời gian thấm thoát trôi.
Khung cảnh đã từng xảy ra trước mắt, lập tức tiêu tan tựa như bọt nước...
Ánh lửa trong lò sáng rực.
Dưới ngọn lửa không ngừng chiếu rọi, khuôn mặt của thần phụ vẫn đầy trang nghiêm và tràn ngập khí tức thành thục hệt như hình bóng trong kí ức, chỉ tồn tại duy nhất một điều khác biệt, chính là hình dáng của chòm râu trên gương mặt đã không còn như xưa nữa.
Nhưng vẻ bề ngoài của ông vẫn dừng lại ở thời khắc đỉnh cao nhất của một người đàn ông, đó là dáng vẻ của năm bốn mươi tuổi.
Hồi ức trong mắt ông dần dần thu liễm lại, khóe miệng hé mở, thấp giọng nỉ non: "Ra đi vui vẻ..."
Dường như cái bóng bên cạnh ông vừa khẽ lay động một chút…
Hoá ra bóng người vẫn một mực đứng trong vùng hắc ám kia, đã dần dần lộ diện rồi lặng yên không một tiếng động, đi tới bên cạnh ranh giới chiếu rọi của ánh lửa trong lò.
Đôi giày da màu nâu đen nọ nhẹ nhàng dừng lại ngay ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Đột nhiên, tóc gáy Lý Mỹ Na dựng thẳng đứng lên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Từ khi nào...
Từ khi nào bên cạnh cô có thêm một người, mà bản thân cô lại không hề cảm nhận được?
Lý Mỹ Na gian nan chuyển động ánh mắt, lập tức nhìn thấy người tới là một lão giả hơn 70, mái tóc màu xám trắng, đội mũ, ánh mắt lộ ra dưới vành mũ, thoạt nhìn có vẻ rất bình thản, nhưng trên thực tế, từ trên thân thể ẩn giấu một tia sắc bén không thuộc về tuổi già.
Ông ấy đang chống quải trượng, bóng lưng hơi khom….
Ngay cả một lão giả có trạng thái đi đứng không mấy linh hoạt như vậy, mà đối phương tiến lại gần lại không khiến cô chú ý tới?
Rung động trong lòng Lý Mỹ Na càng thêm mãnh liệt.
"Cần tôi đi giải quyết không?" Lão giả thấp giọng hỏi.
Thần phụ từ từ quay đầu, nhìn thấy lão nhân đang lặng lẽ đứng tại vị trí cuối cùng của ánh sáng chiếu ra từ lò sưởi, khuôn mặt của người sau có phần giống với bóng dáng khôi ngô vẫn sóng vai cùng ông ấy tại đầu hẻm nhỏ chừng 30 năm về trước.
Thế nhưng bây giờ, đối phương đã là một lão nhân tuổi xế chiều tóc bạc phơ.
Còn bàn chân bên cạnh cây gậy kia…
Thần phụ vẫn nhớ nó đã hy sinh như thế nào ...
Là bị Nghĩ Hậu tự tay đánh gãy!
Cũng chính vì lý do này, mới khiến cho một tồn tại như thần phụ cũng không thể chữa khỏi chân cho lão giả ấy, không thể hồi phục nó lại như cũ.
"Không cần." Thần phụ chăm chú nhìn vẻ trầm tĩnh mà sắc bén lóe lên trong ánh mắt lão giả kia, sau đó chậm rãi di chuyển tầm nhìn, chỉ lẳng lặng quan sát ánh lửa chập chờn không ngừng bập bùng trong lò sưởi trước mắt:
"Dù sao cũng là người mà hắn đã dùng cả tính mạng để bảo vệ, để cho hắn tùy hứng một lần đi."
Lão giả phía sau im lặng, không nói thêm gì nữa.
Chờ đến khi Lý Mỹ Na phản ứng lại, bên cạnh đã không còn ánh mắt sắc bén của lão giả kia nữa rồi, không phải đối phương vừa kéo vành nón xuống, che đi đôi mắt của mình, mà cả người đã biến mất hoàn toàn, đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào không biết rồi.
"Cô cũng trở về đi." Giọng nói của thần phụ vẫn trầm ổn như cũ, không có bao nhiêu gợn sóng: "Cô còn có một muội muội phải không?"
Lý Mỹ Na thầm giật mình, rồi vội vàng cúi đầu: "Vâng, Liễu cục đã đồng ý với chúng tôi, chờ sau khi chuyện hoàn thành, anh ấy sẽ để chúng tôi quay về tổ chức."
"Vậy bây giờ quay về luôn đi." Thần phụ nói.
Lý Mỹ Na kinh ngạc, sắc mặt không kiềm chế được vui mừng, vội vàng nói: "Cảm ơn chủ phụ." Nói xong, thấy thần phụ không có gì dặn dò thêm, cô biết bản thân nên rời đi rồi.
Lý Mỹ Na cung kính rồi lui vào trong bóng đêm.
Thông đạo hắc ám nọ thật dài, tiếng bước chân của cô rất nhỏ, một mực chậm rãi bước đi trong đó.
Khi sắp đi đến cuối thông đạo hắc ám, đột nhiên, một tiếng xé gió bất ngờ ập tới từ phía sau.
Lý Mỹ Na sửng sốt, vội vàng né tránh.
Lưỡi dao rơi vào không trung, một bóng dáng gầy yếu bước ra từ trong bóng tối, hơi kinh ngạc hỏi: "Hình thái thứ hai?"
Sắc mặt Lý Mỹ Na trở nên tái nhợt, không giấu được nỗi sợ hãi trong ánh mắt, thảng thốt hỏi: "Vì sao?!"
"Thật có lỗi, cô là người thân cận nhất bên cạnh Liễu tiên sinh, biết được quá nhiều bí mật, cô chính là dấu chấm tròn ở trong cục của Liễu tiên sinh."
(Điểm kết thúc)
Bóng dáng gầy yếu nhẹ giọng nói, rồi từ từ đến gần: "Cô cũng không muốn kế hoạch của Liễu tiên sinh sẽ thất bại chứ?"
Bỗng nhiên Lý Mỹ Na bừng tỉnh, cô chợt nghĩ đến lão giả 70 tuổi trước đó… Cùng với người trước mắt này.
Kế hoạch của Liễu cục thất bại, cô mới truyền tin đến đây, làm sao một lão già hàng năm một mực sống tại nơi này có thể bố trí hết thảy mọi chuyện từ trước được?
Trừ khi... Nhất cử nhất động của Liễu cục, vẫn luôn nằm trong sự giám sát của thần phụ.
Hoặc là… diễn biến gần đây.
Nghĩa là trước khi cô đưa thư tới, bọn họ đã biết cả rồi.
Mà nội dung bức thư của Liễu cục... Đã cứu vớt Hứa Thâm.
Nói như vậy, khi Liễu cục bảo cô đi đưa thư... ông ấy có dự đoán được tình huống trước mắt này hay không?
Rất nhiều suy nghĩ không ngừng biến ảo…
Gương mặt Lý Mỹ Na xuất hiện một chút phức tạp xen lẫn với chua xót: "Không ngờ rằng, cuối cùng tôi vẫn chạy không thoát khỏi mưu kế của anh ta, cũng may... cũng may là tôi đã giấu đi một tay, ngay cả anh ta cũng không biết tôi đã là hình thái thứ hai."
Ánh mắt Lý Mỹ Na lập tức trở nên nhẹ nhàng. Cô nhìn chằm chằm vào thanh niên gầy yếu trước mắt, khư lực toàn thân từ từ được thả lỏng, không ngừng bành trướng ra.
Thanh niên gầy yếu chỉ lẳng lặng nhìn cô, rồi thản nhiên nói: "Cô đã quên vừa rồi chủ phụ từng nói điều gì sao?"
Lý Mỹ Na nghi hoặc, bỗng nhiên sắc mặt cứng lại.
“Cô còn có một muội muội phải không... “ Dường như giọng nói của chủ phụ vẫn văng vẳng bên tai.