Thì ra là thế...
Vẻ mặt Lý Mỹ Na trở nên thống khổ, ánh mắt giãy giụa không ngừng.
Tới tận lúc này, cô mới hiểu được ý nghĩa của câu nói vừa nãy.
Đây là nhắc nhở, cũng là trao đổi.
Nghĩa là chủ phụ đã sớm nhìn ra lực lượng mà cô vẫn một mực che giấu?
Cho nên mới đưa ra một vụ giao dịch mà bản thân cô không thể chối từ?
Thanh niên gầy yếu cũng không sốt ruột, gã vẫn yên lặng chờ đợi sự lựa chọn của cô gái trước mặt.
Rất nhanh, gã đã nhìn thấy khư lực toàn thân mỹ nhân trước mắt nhanh chóng tan ra, tựa như những bông tuyết mỏng manh gặp lửa.
Cùng với đó, vẻ mặt của cô ấy cũng trở nên suy sụp, xám xịt như tro tàn.
Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên trong bóng đêm, dần dần đến gần điểm tận cùng của bóng tối, tiếp cận với mảnh ánh sáng nhàn nhạt đằng kia.
Người nọ dừng lại đúng vào vị trí giao nhau giữa ánh lửa trong lò sưởi và bóng tối sau lưng, cũng là vị trí đằng sau chiếc ghế dựa của thần phụ.
Thanh niên gầy yếu hơi cúi đầu xuống, trong tay có tiếng tí tách rơi xuống, xách theo một cái tần thủ, máu tươi đang đang chảy xuống từ chiếc cổ bị đứt.
"Chủ phụ, giải quyết rồi." Thanh niên gầy yếu thấp giọng nói: "Muội muội kia của cô ta..."
Ánh mắt thần phụ đầy vẻ từ bi, ông ấy nhẹ giọng nói: "Muội muội không biết chuyện, lúc trước cô ta đã dùng chính mình làm trao đổi, để muội muội làm việc cho Liễu cục, cũng là một người thông minh... Suy cho cùng cũng là người đã làm việc cho tổ chức nhiều năm. Chuyện muội muội của cô ta coi như xong đi, nếu không, chúng ta cũng quá không hợp với đạo làm người rồi."
"Chủ phụ từ bi." Thanh niên gật đầu.
...
...
Hoàng hôn. Ánh tà dương chiếu vào từ bên ngoài giáo đường.
Cái đầu khổng lồ của Hắc Tuyết bay bổng ở trong giáo đường, giống như một quả bóng bay, còn cái đuôi mảnh khảnh lại như đuôi rắn nối liền trên vai của Hứa Thâm.
Tia sáng hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ hoa vỡ của giáo đường, in xuống sàn nhà trước mắt Hứa Thâm, tiện thể cũng bao phủ lên thân thể đã dần dần trở nên lạnh như băng bên dưới.
Giống như khoác lên cho ông một lớp trang phục dày dặn ấm áp.
Hứa Thâm thay Liễu Tích Xuyên vuốt cho con mắt nhắm lại, nhìn gương mặt ông thật bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn khe khẽ cong lên, tựa như lúc ra đi còn mang theo một nụ cười thoải mái.
Sau đó, Hứa Thâm chậm rãi đứng lên.
Tựa như hắn đang gánh vác toàn bộ bóng tối phía sau lưng.
Bởi vì tia sáng nhạt nhòa của hoàng hôn chỉ có thể chiếu đến mũi chân hắn, nhưng không thể vượt qua thêm nửa tấc nào nữa.
Giờ khắc này, cả ba người đang đứng ở bên cạnh đều có loại ảo giác. Dường như người thanh niên đang đứng ngay tại nơi giao giới giữa ánh sáng và bóng tối trước mắt kia, chính là một vị chúa tể.
Cựu Giáo hoàng ngã xuống, tân Giáo hoàng đứng lên.
"Mọi người đều đã nghe xong những lời ngài ấy nói rồi." Giọng nói của Hứa Thâm bình thản vang lên, quanh quẩn giữa những hàng ghế trống trải bên trong giáo đường, khiến cho ba người khác lập tức lấy lại tinh thần.
Giờ khắc này, đột nhiên bọn họ có cảm giác giọng nói của người trẻ tuổi trước mắt càng trở nên thành thục hơn, cũng càng trở nên bình tĩnh hơn, mà thứ ẩn giấu bên dưới sự bình tĩnh này chính là từng cơn sóng ngầm khiến người ta rơi vào sợ hãi.
"Đám chúng con cung nghênh tân Giáo hoàng!" Cả ba đều là người thông minh, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, rồi vội vàng run rẩy quỳ xuống.
Hứa Thâm từ từ xoay người, ánh chiều tà chiếu vào nửa người bên phải của hắn.
"Hoàng hôn chứng kiến cho tín ngưỡng của các con, từ nay về sau, ta chính là chủ duy nhất mà các con thờ phụng!..." Ánh mắt Hứa Thâm trở nên thâm thúy, lặng lẽ nhìn xuống ba người đằng kia.
"Đám chúng con nguyện tồn tại trong bóng đêm, vĩnh viễn đi theo Giáo hoàng." Ba người vội vàng tỏ thái độ.
Tại một khắc này, bọn họ đều hiểu được giáo hội Hắc Quang đã biến thiên rồi.
Hoặc là nói, toàn bộ khu Hắc Quang đều biến thiên rồi.
Hoàng hôn chứng kiến cho đám tín đồ ngoan đạo thành kính, còn màn đêm lại nghênh đón tân vương vừa ra đời!
Từ giây phút này, toàn bộ khu Hắc Quang đã nằm gọn trong lòng bàn tay của người trẻ tuổi trước mắt.
Gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, ánh chiều tà bị màn đêm che khuất.
Theo tia ánh sáng cuối cùng tiêu tán giữa thiên địa, hàn ý hiu quạnh nhanh chóng ập đến.
Tựa như một mùa đông lạnh lẽo vừa tới.
Phía trước quán rượu ở trấn Tây Lam.
Ngọn đèn màu vàng ấm áp từ cửa sổ quán rượu hắt ra, ông chủ với dáng người khôi ngô đang lục lọi tìm kiếm dưới quầy, gã gãi gãi đầu, rồi nghi hoặc tự nói: “Thật kỳ quái, sao lại không có bạch cảm ở đây?”
(Bạch cảm: quả ô liu màu trắng)
Gã lập tức giật ngăn kéo ra, lục lọi bên trong, sau đó lại mở một cái ngăn kéo khác bên cạnh, nhanh chóng lấy ra một cái đèn pin ở trong đó.
Ngay lúc ông chủ quán rượu đang định ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm kiếm bên dưới quầy, đột nhiên lỗ tai gã khẽ động.
Gã đứng dậy nhìn về phía cửa chính của quán rượu.
“Ken két” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, gió lạnh theo đó mà dũng mãnh tràn vào bên trong quán rượu nhỏ.
Dường như ngọn lửa trong lò sưởi gắn vào tường phía bên kia, đã bị áp chế, trở nên leo lét như thể sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Ông chủ quán rượu vừa thấy rõ dung mạo của người thanh niên trước mắt, trên mặt thoáng qua một chút giật mình, thậm chí còn khựng người lại.
Ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía sau người thanh niên nọ, rất nhanh, đã phát hiện ba bóng dáng quen thuộc tựa như u linh đang gắt gao đi theo bên cạnh đối phương.
Nhưng...
“Ông chủ.” Hứa Thâm mỉm cười nhìn ông chủ quán rượu đang đứng sững sờ. Hắn thản nhiên đi tới phía trước quầy bar, rồi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Mang một ly rượu tới đây.”
Ánh mắt ông chủ quán rượu hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, gã cảm nhận được ngay khi Hứa Thâm ngồi xuống, khiến cho khoảng cách giữa bản thân và hắn chỉ còn gần trong gang tấc, yết hầu gã lập tức theo bản năng không ngừng trượt lên trượt xuống, cổ họng khô đắng, áp lực dâng trào…
Gã miễn cưỡng cười nói: “Không phải cậu muốn uống nước trắng sao?”
“Hiện tại tôi thích uống rượu.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.
Ánh mắt ông chủ quán rượu lại quét lên gương mặt của ba người vẫn lặng lẽ đứng sau lưng Hứa Thâm, nhưng thứ tín hiệu mà gã nhìn ra được lại khiến nội tâm gã không ngừng trầm xuống.
Gã lại miễn cưỡng cười hỏi: “Lão Liễu đâu?”
“Ngài ấy đi rồi.”