Vẻ mặt ông chủ quán rượu càng thêm mất tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: “Có việc gấp gì sao? Ai lại đi mà không đến chào hỏi chứ?”
Ngay trong lúc gã mở miệng nói chuyện, thân thể lại xoay xuống phía dưới quầy, vươn tay tìm tòi thứ gì đó.
“Xoảng” một tiếng.
Một chai rượu bị đụng tới, ngã nhào.
Mí mắt ông chủ quán rượu hung hăng giật giật, gã vươn tay vỗ đầu, nói: “Tôi thật bất cẩn mà." Rồi từ bên cạnh vững vàng cầm lấy hai chai rượu khác, mang tới.
“Anh còn chưa hỏi tôi muốn uống rượu gì mà?” Ánh mắt Hứa Thâm vô cùng bình tĩnh, hắn nhẹ giọng nói.
Tựa như ông chủ quán rượu được lời nói này gọi tỉnh, gã vội vàng nói: “Cậu muốn uống gì, tôi đều có thể pha chế.”
“Giống với lão Liễu.” Hứa Thâm nói.
Nụ cười trên mặt ông chủ quán rượu có chút miễn cưỡng: “Khẩu vị của hai người thật giống nhau. Được, tôi lập tức pha chế.”
Gã mở văng nút chai ra, cầm ly rượu tới. Lúc này, ánh mắt lại rơi xuốngba người đang đứng phía sau Hứa Thâm, nói: “Ba người bạn này thì sao? Muốn uống gì?”
Ba người chỉ yên lặng nhìn gã, không nói gì, cũng không có bất cứ hành động nào khác, hệt như một con rối u linh chỉ biết đứng phía sau Hứa Thâm.
Mồ hôi lạnh trượt xuống trên mặt ông chủ quán rượu. Rất nhanh sau đó, một ly cocktail đã được pha chế xong, gã đưa tới quầy bar trước mặt người thanh niên đang rơi vào trầm tư kia, mở miệng nói: “Cậu từ từ uống.”
Ly rượu xâm nhập vào tầm mắt, dường như đã kéo ánh mắt xuất thần của người thanh niên kia trở lại hiện thực.
“Cậu còn trẻ, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, vẫn là nước trắng tốt hơn.” Ông chủ quán rượu khuyên nhủ.
Hứa Thâm nâng ly rượu lên, nhẹ giọng nói: “Nước càng uống càng lạnh, nhưng rượu càng uống lại càng nóng.”
Nói xong, hắn liền ngửa đầu uống cạn.
Đột nhiên, hàn quang chợt hiện, một thanh chủy thủ vừa được rút ra từ phía dưới quầy bar, rồi dưới ánh mắt dữ tợn của ông chủ quán rượu, thanh chủy thủ nọ bị gã hung hăng đâm về phía Hứa Thâm.
“Phốc phốc!”
Chủy thủ như ngân quang, trong nháy mắt đã đâm thủng ly rượu, tiếp đó là đâm thẳng vào yết hầu của Hứa Thâm!
Máu tươi như bão táp, phun tung tóe lên những mảnh ly bị vỡ, cũng bắn tung tóe trên quầy bar.
Ông chủ nhìn thấy ánh mắt khó có thể tin được của Hứa Thâm, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Gã rút lại chủy thủ. Rồi vì phòng ngừa Hứa Thâm là năng lực giả hệ trọng cấu, gã lại vung đao chém ra ngoài.
“Phốc phốc phốc” liên tiếp mấy đao, chủy thủ xuyên qua yết hầu, trán, và hốc mắt của Hứa Thâm.
“Phốc” một tiếng cuối cùng, một tay gã kéo tóc Hứa Thâm, tay còn lại chém xuống, một đao chặt rơi đầu.
“Cũng chỉ là loại mặt hàng này?” Ông chủ quán rượu nhìn thi thể không đầu đang phun trào máu tươi trước mắt, chân mày khẽ nhíu lại.
Đột nhiên, gã cảm nhận được từng cơn đau nhức truyền tới từ trên cánh tay.
Gã nâng cánh tay lên, quan sát, khôn hiểu vì sao trên cánh tay gã lại xuất hiện từng đường kinh mạch màu tím, tựa như chúng đã bị những con giun chiếm cứ bên trong, cánh tay trở nên cứng nhắc, ngoài trừ đau đớn, còn đang dần mất đi tri giác.
Ông chủ kinh hãi, vội vàng nhìn về phía lão giả đang đứng phía sau Hứa Thâm: “Lão Đỗ, anh làm cái gì vậy?”
Nhưng gã lại nhìn thấy ánh mắt thương hại của lão Đỗ: “Cậu nhìn xem chính mình đang làm cái gì?”
Chính tôi…
Ông chủ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Thâm trước mắt vẫn đang ngồi đúng vị trí của mình, nguyên vẹn không chút tổn hao, còn hết thảy mọi thứ trên quầy bar vẫn gọn gàng sạch sẽ như lúc trước, nào có máu tươi bắn ra tung tóe?
Mà cái đầu trong tay mình… Gã cúi xuống nhìn xuống, lại là một chai rượu.
“Bùm.”
Gã kinh hãi buông lỏng tay ra, chai rượu lập tức rơi xuống, tan tành.
Hết thảy đều như bản thân gã vừa tỉnh táo lại từ trong giấc mộng.
Đột nhiên ông chủ nhìn về phía thanh niên đứng đằng sau lưng Hứa Thâm. Gã từng nghe nói về năng lực của người kia.
Là ác mộng!
Sắc mặt ông chủ trở nên vô cùng khó coi, đáng chết, rút cuộc là từ khi nào chứ?
“Xem ra ly rượu này không uống được rồi.” Hứa Thâm tiếc nuối nhìn ông chủ.
Ông chủ tức giận nhìn Hứa Thâm: “Lão Liễu đâu?”
Rồi tiện đà, gã cũng nhìn về phía lão Đỗ và ba người còn lại: “Các người dám phản bội Giáo hoàng? Chẳng lẽ các người cho rằng thằng nhóc con này có khả năng mưu tính sâu xa hơn Giáo hoàng đại nhân sao? Đi theo một người như vậy, các người…”
“Hừ!” Lão Đỗ hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời gã: “Liễu Hoàng đã chết, hôm nay chúng tôi đã thề sống chết nguyện trung thành với tân vương rồi, cậu đừng chấp mê bất ngộ (u mê không tỉnh ngộ) nữa.”
“Liễu Hoàng đã chết dưới tay tân vương, chứ không phải chúng tôi phản bội lại Giáo hoàng.” Thanh niên sau lưng Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Ông chủ đang muốn gầm lên, đột nhiên khung cảnh trước mắt gã biến dạng, toàn bộ bàn ghế trong quán rượu đều bị xé rách, hiện thực chuyển thành cảnh tượng giáo đường trong bóng đêm hôm đó.
Khư thú to lớn quỷ dị và khủng bố, cùng với người thanh niên gắn liền với con khư thú kia.
Bốn vị hình thái thứ hai ẩn mình phục kích ám sát, cùng với Liễu Tích Xuyên đứng song song tại tiền tuyến.
Nhưng ngay sau đó… Một màn khủng bố đã phát sinh.
Tất cả những gì đã phát sinh tại giáo đường trước đây, đều được tái hiện lại ngay trước mắt ông chủ quán rượu, rồi nhanh chóng kết thúc.
Chờ tầm nhìn trước mắt một lần nữa quay trở lại quán rượu, sắc mặt của ông chủ đã chuyển thành trắng bệch, như vừa hư thoát, ánh mắt gã đầy hoảng sợ nhìn về phía người thanh niên trước mắt.
Ánh mắt gã lại theo bản năng nhìn tới bả vai Hứa Thâm, và thật rõ ràng, ở nơi ấy vẫn còn quấn quanh một lọn tóc màu đen.
Hình ảnh vô cùng bình thường nọ lại khiến con ngươi trong hốc mắt ông chủ quán rượu gắt gao co rút lại.
Người thanh niên liếc nhìn ông chủ bằng một ánh mắt đầy thâm ý, nhưng không nói gì thêm.
“Như vậy, sáu vị giáo chủ hồng y, chỉ còn lại một vị, chính là A Môi.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói: “Hoặc nên gọi anh ta là Tiết Môi.”
Tiết là họ sau này của A Môi, cũng là do Liễu Tích Xuyên tự mình đặt cho.
Sắc mặt ông chủ đầy vẻ khó coi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống dưới, cuối cùng, gã cũng chịu cúi đầu: “Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi, tôi thề nguyện sống chết trung thành với tân vương!”
Gã quỳ một gối xuống. Tuy bản thân đang đứng trong quầy bar không thể thực hiện loại hành động này được, nhưng gã nhanh chóng bước vào trong Khư giới, rồi cứ như vậy cách một cách quầy bar, quỳ gối xuống trước mặt Hứa Thâm.