Hứa Thâm hơi gật đầu: “Đứng lên đi.”
Ông chủ từ từ đứng dậy.
Lúc này, những đường kinh mạch màu tím trên cánh tay gã, cũng dần dần biến mất.
Hiển nhiên, một khi Hứa Thâm đã nắm quyền điều khiển ba vị hồng y giáo chủ khác thì muốn giết gã chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống chi bên cạnh Hứa Thâm còn có con khư thú cấp A khác, gã vừa trông thấy nó thông qua năng lực ác mộng của thanh niên kia.
Khó trách Liễu Hoàng lại bại dưới chân người thanh niên này… Gã vốn cho rằng, người mà bản thân đang chờ đợi nghênh đón sẽ là Liễu Tích Xuyên cùng đám người lão Đỗ, nhưng không ngờ, chỉ qua một chuyến đi ngắn ngủi, vị trí cầm đầu lại thay người.
“Để giết tôi, sáu vị hồng y giáo chủ đều được điều đến thị trấn nhỏ này, Quả nhiên Liễu cục rất coi trọng tôi…” Hứa Thâm khẽ cười, ông chủ quán rượu trước mắt không tham dự vào phi vụ ám sát tại giáo đường, là vì năng lực của gã không thích hợp để ám sát, gã thuộc hệ cường công.
Vị Tiết Môi kia cũng giống như vậy.
Trong lòng ông chủ đầy chua xót. Lúc trước, khi Liễu Tích Xuyên triệu tập tất cả bọn họ, bọn họ còn cảm thấy ông ấy quá mức cẩn thận, là chuyện bé xé ra to, ai ngờ tới hiện tại, câu chuyện lại chuyển biến thành như vậy rồi.
Hứa Thâm đứng dậy, nói: “Đi thôi, để tôi tới gặp vị giáo chủ hồng y cuối cùng nào.”
Ông chủ liếc mắt nhìn đám người lão Đỗ một cái, biết trời của bọn họ đã thay đổi rồi.
Gã xé chiếc tạp dề pha chế rượu trên người ra, không ngụy trang che giấu nữa, để lộ dáng người khôi ngô và phần cơ bắp lúc trước vẫn bị áp chế phải co cụm lại, rõ ràng chiều cao của gã là một mét chín, thậm chí còn gần tới hai mét, như một con gấu nâu hình người, bên dưới trang phục pha chế rượu là một bộ trang phục chiến đấu màu vàng nâu tinh nhuệ.
Gã yên lặng đi theo phía sau Hứa Thâm, đoàn người rời khỏi quán rượu.
Gió lạnh ập đến.
Đột nhiên, Hứa Thâm cảm thấy mu bàn tay hơi lạnh, hắn nâng lên quan sát, đúng là một mảnh tuyết đã tan.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này trong màn đêm, ngoại trừ cơn gió lạnh đìu hiu và sương mù, lại có vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Đã là đầu xuân, vẫn còn tuyết rơi.
Hứa Thâm thoáng xuất thần nhìn những bông tuyết bay xuống, rồi lập tức cúi đầu, siết chặt quần áo trên người, dứt khoát đi về phía trước.
Năm người lặng yên không một tiếng động, lầm lũi bước đi trong đêm, ngay cả ông chủ quán rượu có thân hình cực lớn, đang bước theo phía sau, bàn chân đạp xuống mặt đất cũng yên tĩnh không một tiếng động.
Không lâu sau đó, năm người bọn họ bước đến ngôi trường học mà Hứa Thâm từng đi ngang qua vào ban ngày.
Lúc này bên trong trường học lạnh lẽo vô cùng, tựa như một lũ quỷ quái trong bóng đêm, và những khung cửa sổ giống hệt như từng đôi mắt cực lớn của bọn chúng, đang nhìn chằm chằm vào những người đi bộ bước ngang qua bên ngoài.
Ban đêm trong thị trấn đặc biệt yên tĩnh.
Hứa Thâm nhanh chóng đi tới căn nhà gỗ mà hắn và Liễu Tích Xuyên từng bước đến trước đó.
Cái chuồng chó trước kia đã được cải biến thành một ngôi nhà bằng gỗ, với ngọn đèn màu vàng ấm áp chiếu rọi bên trong.
Từ Khư giới nhìn qua, ngôi nhà gỗ như hư ảo, bên trong chỉ có mỗi Tiết Môi, không thấy con gái Tiểu Cầu của gã đâu.
Khi Hứa Thâm nhìn thấy Tiết Môi, đồng thời tầm mắt của Tiết Môi cũng xuyên thấu qua ngôi nhà gỗ, nhìn thấy Hứa Thâm.
"Là cậu..." Ánh mắt Tiết Môi lập tức trở nên sắc bén, gã chăm chú nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm đứng bên ngoài nhà gỗ, nói: "Ban ngày anh đã biểu diễn vất vả rồi, Tiểu Cầu cũng là diễn viên được mời đến sao?"
"Đó là con gái của cậu ta." Lão Đồ đứng phía sau cung kính đáp.
"Ồ..." Hứa Thâm bày ra phản ứng ý vị thâm trường, chợt nhìn Tiết Môi, nói: "Con gái của anh rất đáng yêu. Các vị đã diễn luyện bao lâu mới tập xong một màn này biểu diễn hôm nay?"
Ánh mắt Tiết Môi hiện lên một tia phẫn nộ, gã nhìn chòng chọc vào lão Đỗ: "Mấy người dám bán đứng Giáo hoàng!"
Gã biết rõ năng lực của Liễu Tích Xuyên, bởi vậy theo bản năng lập tức cho rằng đám người lão Đỗ đã bán đứng đánh lén, mới dẫn đến thất bại của ông ấy.
Nếu không dù là đơn đả độc đấu, Liễu Tích Xuyên cũng là tồn tại vô địch. Càng không nói bên cạnh ông ấy vẫn còn bốn vị giáo chủ liên hợp cùng ám sát một người.
Ông chủ quán rượu nhìn thấy phản ứng của gã, lập tức nghĩ đến thái độ của bản thân lúc trước, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.
Thanh niên đang đứng đằng trước gã cũng thầm than một tiếng, sau đó, khẽ nói với Hứa Thâm: "Thánh phụ, Huyết giáo chủ có năng lực đặc thù, tôi không thể dùng ác mộng xâm nhập được."
Huyết giáo chủ, chính là Tiết Môi trước mắt, là một trong sáu đại hồng y giáo chủ.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, rồi chủ động nói với Tiết Môi: "Nguyện trung thành với tôi đi. Những thứ Liễu cục có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh. Hãy tuyên thệ đi theo tôi, tôi sẽ che chở cho anh!"
Tiết Môi cười lạnh: "Chỉ bằng cậu? Bọn họ có mắt không tròng, lại vứt bỏ ánh sáng cam nguyện đọa lạc trong bóng tối. Năng lực của cậu làm sao có thể sánh bằng Giáo hoàng? Hôm nay tôi thay Giáo hoàng báo thù, tự tay đâm chết những kẻ nghiệp chướng các người!"
Khi nói chuyện, cả người gã trào ra huyết sắc nồng đậm.
Ngọn lửa lớn màu đen cũng bùng lên, gần như ngay lập tức, ở sau lưng gã xuất hiện một con chó lớn màu máu, chiều cao bốn năm mét.
"Cẩn thận!" Ánh mắt ông chủ quán rượu trở nên ngưng trọng, gã chủ động tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Hứa Thâm: "Tuy Huyết giáo chủ không giỏi ám sát, nhưng năng lực chiến đấu chính diện rất mạnh, năng lực của gã tên là 'Huyết dịch' !"
"Không ngại." Hứa Thâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: "Mấy người lui ra."
Ông chủ quán rượu có chút giật mình, gã liếc nhìn Hứa Thâm một cái, khóe mắt mịt mờ đảo qua bả vai hắn, từ trong đáy mắt hiện lên một tia kiêng kị, sau đó lập tức cung kính cúi đầu lui ra sau lưng.
Tiết Môi nhướng mày, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên con huyết khuyển sau lưng gã nhào về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm đứng im bất động, nhưng khư lực quanh thân lại trực tiếp bùng nổ, sợi khư như tấm lưới, nháy mắt tung ra, muốn bắt lấy huyết khuyển.
"Vô dụng..." Tiết Môi cười lạnh, thân thể huyết khuyển chợt tan ra, lan tràn như huyết dịch, xuyên qua mắt lưới, thoát ra bên ngoài rồi một lần nữa ngưng tụ lại, tiếp tục vọt tới chỗ Hứa Thâm.