Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 577 - Chương 577. Vĩnh Viễn Sống Trong Lòng…

Chương 577. Vĩnh Viễn Sống Trong Lòng… Chương 577. Vĩnh Viễn Sống Trong Lòng…

Hứa Thâm vẫn không có bất kỳ hành động chuẩn bị nào.

Đám người lão Đỗ đang đứng sau lưng Hứa Thâm lại mịt mờ nhìn về phía bả vai hắn, trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến, truy điệu cho Tiết Môi.

Nhưng lọn tóc đen trên bả vai Hứa Thâm không có một chút phản ứng nào, trong khi huyết khuyển đã vọt tới thật gần, 6 mét, 5 mét, 4 mét...

Một cảnh tượng kỳ quái chợt xảy ra.

Bỗng nhiên tốc độ của huyết khuyển chợt chậm lại, tựa như vừa trúng một đòn nghiêm trọng, thậm chí thân thể nó còn nhanh chóng co rút lại.

Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại 3 mét, huyết khuyển vốn cao 6 mét, đột nhiên bị thu nhỏ lại chỉ còn 5 mét.

Khoảng cách 2 mét, huyết khuyển co rút lại còn 3 mét.

Khoảng 1 mét, huyết khuyển đã co rút lại chỉ dài một mét, cao bằng nửa người.

Chính là độ cao của một con chó cỡ lớn.

Hứa Thâm hướng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống huyết khuyển, không làm ra một chút phản ứng nào, tuy nhiên từ trên người hắn lại xuất hiện một sợi khư kéo dài, trực tiếp bắn ra ngoài.

Sợi khư mảnh khảnh phóng như bay, bắt đầu thì thong thả nhưng càng lúc càng nhanh chóng lao vụt đi.

Ngay khi khoảng cách giữa sợi khư và huyết khuyển chỉ còn lại 1 mét, sợi khư đã gia tốc đạt đến trình độ có thể sánh ngang với tốc độ của đao kiếm

Phanh!

Sợi khư xỏ xuyên qua huyết khuyển.

Đáng tiếc, huyết khuyển nọ vốn được cấu tạo từ huyết dịch, dù thân thể nó bị xuyên thủng cũng không gặp chút trở ngại nào, vẫn tiếp tục đánh về phía Hứa Thâm.

Nhưng … ngay khi huyết khuyển chạm vào ống quần Hứa Thâm, nó đã bị co rút lại, chỉ còn kích cỡ của một con cún nhỏ.

Nó xé rách ống quần bằng vải dệt bên ngoài của Hứa Thâm, nhưng không thể xuyên thủng chiếc quần dài của bộ trang phục tác chiến bên trong.

Hết thảy những chuyện này đều phát sinh trong nháy mắt.

Tiết Môi ngây dại.

Đám người sau lưng Hứa Thâm cũng ngơ ngẩn, tất cả đều mở to hai mắt, không sao tin nổi những gì mình đang trông thấy.

Loại năng lực quỷ dị này…

Thứ cảm giác quen thuộc này...

Trong lòng bọn họ dâng trào một loại ảo giác, giống như bóng dáng trẻ tuổi trước mắt này, cùng với bóng dáng của Liễu Tích Xuyên, đã trùng khớp vào nhau.

Đây chính là vị Giáo hoàng tay nắm càn khôn kia, vĩnh viễn không để bất cứ ai phỏng đoán được suy nghĩ trong đầu mình!

Sưu!

Sợi khư xuyên qua huyết khuyển, lập tức bay vọt ra ngoài 4 mét, tốc độ lao đi ngang với đạn của súng bắn tỉa, mang theo lực sát thương khủng bố, như trường thương đâm ra, thể tích cũng theo đó, càng ngày càng lớn.

Tiết Môi nâng tay lên, muốn ngăn cản nó.

Thậm chí gã còn chuẩn bị sẵn tâm lý phải vứt bỏ bộ thân thể này.

Nhưng tiếng gió vốn đang điên cuồng gào thét bên tai, chợt ngừng lại.

Tiết Môi buông tay nhìn tới, liền nhìn thấy con khư có đường kính nửa thước, đang đứng trên bả vai mình.

Nếu đôi bên tranh đấu chính diện, khẳng định là nửa người trên của gã sẽ bị đánh thành thịt nát.

Gã kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt.

Dù gã chưa bộc phát lực lượng ở mức cực hạn, nhưng gã lại hiểu, bản thân đã thua.

Hứa Thâm lặng lẽ nhìn Tiết Môi một cái, sau đó thu liễm khư lực, con khư cực lớn kia cũng theo đó mà tiêu tán.

Tiết Môi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt gã vô cùng phức tạp, nhìn thấy đám người lão Đỗ bên người Hứa Thâm, đột nhiên, gã nhận ra bản thân nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mắt này.

"Vì sao..." Tiết Môi gian nan mở miệng, chợt phát hiện giọng nói của mình đã trở nên khàn đặc: "Vì sao cậu lại có năng lực của Giáo hoàng?"

Con ngươi trong đôi mắt Hứa Thâm biến thành một màu đen đậm, không nhìn thấy ánh sáng, hắn không trả lời.

Tiết Môi thấy Hứa Thâm không nói gì, đành phải thay đổi một vấn đề khác: "Vì sao cậu không giết tôi?"

Hứa Thâm vẫn tiếp tục không trả lời.

Tiết Môi cười khổ, gã đã hiểu được đáp án.

"Chỉ cần cậu bằng lòng buông tha cho con gái của tôi, tôi sẽ nguyện trung thành với cậu." Gã nói.

Hứa Thâm mở miệng, hờ hững nói: "Thậm chí anh còn không muốn tuyên thệ với tôi, đã nói đến điều kiện rồi."

Sắc mặt Tiết Môi biến ảo, gã lập tức quỳ một gối, dùng dáng vẻ tín đồ thành kính, cúi đầu nói: "Tôi xin tuyên thệ, thề sống chết nguyện trung thành với tân vương, nếu như vi phạm, nguyện thân này vĩnh viễn phải bầu bạn cùng đêm tối."

Hứa Thâm nhìn tín đồ vừa cúi đầu quỳ xuống trước mắt, mới chậm rãi bước tới.

Đám người lão Đỗ vội vàng đi theo, bày ra tư thế phòng vệ, đề phòng Tiết Môi đánh lén.

Một bước, lại một bước.

Hứa Thâm đi đến trước mặt Tiết Môi, đưa tay ra.

Tiết Môi hơi hơi ngẩng đầu.

"Đứng lên."

Ánh mắt Tiết Môi lay động, đúng là gã có cơ hội đánh lén Hứa Thâm, nhưng khiến gã cảm thấy nghi hoặc và vô cùng bất an chính là, khi tiến lại gần gã, Hứa Thâm chợt giải phóng năng lực.

Và ngay lúc này, khoảng cách giữa hai người đang rất gần nhau, nhưng gã không bị năng lực của đối phương ảnh hưởng.

Chẳng lẽ hắn không lo lắng sẽ bị gã tập kích?

Nhưng nếu Hứa Thâm này thực sự là kẻ khờ dại như vậy, vậy thì vì sao hắn có thể đọ sức cùng Liễu hoàng? Hơn nữa còn thay thế vị trí đó?

Đương nhiên đáp án chính là… tại nơi này vẫn còn một người khác.

Tiết Môi nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng, gã dứt khoát nắm lấy bàn tay Hứa Thâm, rồi từ từ đứng dậy.

Hứa Thâm mỉm cười, tựa như vào giờ khắc này, uy thế cả người hắn đã tan biến, khiến cho Tiết Môi không khỏi sinh ra một loại ảo giác, bản thân ở trước mặt hắn, như được tắm mình trong gió xuân ấm áp.

"Cho toàn bộ những trạm gác ngầm trong tiểu trấn đều xuất hiện đi, chúng ta chuẩn bị trở về." Hứa Thâm phân phó.

"Vâng." Ông chủ quán rượu cúi đầu nhận lệnh. Gã đưa mắt nhìn Tiết Môi một cái, rồi xoay người rời đi.

Tiết Môi trầm mặc, nói: "Giáo hoàng... Liễu tiên sinh thật sự đã chết rồi sao?"

Gã thật sự không thể tin được. Ở trong cảm nhận của gã, vị Giáo hoàng kia luôn là một người có tư thái vô địch, vậy mà… ông ấy lại chết rồi?

Trí mưu vô song, vũ lực vô song, nhưng vẫn ngã xuống?

Chẳng lẽ là có quân vương ra mặt?

Nhưng lấy mưu trí của Liễu tiên sinh, nếu sau lưng Hứa Thâm có quân vương, vì sao ông ấy lại không điều tra ra được?

"Ừm." Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Liễu cục đã tặng giáo hội Hắc Quang và cục Khư Bí cho tôi. Ngài ấy là một người tốt, ngài ấy sẽ vĩnh viễn sống trong lòng tôi."

Nghe được Hứa Thâm chính miệng trả lời, lại nhìn vẻ mặt của đám người lão Đỗ, ngoại trừ chấn động, trong lòng Tiết Môi chỉ còn lại thật nhiều chua xót.

Sống ở trong lòng...

Đúng vậy, Liễu tiên sinh, ngài sẽ vĩnh viễn sống trong lòng A Môi.

Bình Luận (0)
Comment