“Ừm.” Lúc này, dưới ánh mắt chua xót của đám người Đỗ Minh, Thạch Lôi trực tiếp cởi chiến giáp của mình ra, rồi rất nhanh mặc bộ chiến giáp cỡ lớn này vào.
Thoạt nhìn, bộ chiến giáp này có chút bó sát người, nhưng trải qua Thạch Lôi cố gắng điều chỉnh, cuối cùng cũng có vẻ tương đối vừa người.
“Không tồi.” Hứa Thâm liếc mắt đánh giá một cái, nói: “Anh cứ mặc nó đi.”
Dù đã đoán được từ trước, nhưng tới khi thực sự nghe được những lời này, Thạch Lôi vẫn cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Gã vội vàng quỳ xuống tạ ơn, hổ thẹn nói: “Cảm tạ Giáo hoàng ban ân, đáng tiếc tôi còn chưa có biểu hiện gì xuất sắc mà ngài ban ân như vậy chỉ sợ khó có thể làm người ta phục.”
Anh chàng này… đã nhận lợi ích còn muốn tôi giúp anh bịt miệng người ta...
Hứa Thâm bật cười sảng khoái, đừng nhìn dáng người Thạch Lôi to lớn như một con gấu ngốc, nhưng trên thực tế, đầu óc của gã không hề ngốc, ngược lại còn rất tinh ranh.
“Thứ tốt phải được sử dụng trước, hiện tại anh còn chưa có bất cứ cống hiến gì, nhưng rất nhanh sẽ có nhiệm vụ mà tôi muốn giao cho anh. Đến lúc đó, anh phải biểu hiện thật tốt.” Hứa Thâm vỗ vỗ bờ vai gã, rồi kéo gã đứng lên.
Thạch Lôi sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã cười ha hả đứng lên.
Đám người Đỗ Minh cũng có chút bất đắc dĩ, Hứa Thâm đã nói như vậy, bọn họ có ghen tị cũng vô dụng, chỉ có thể dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn hai kiện chiến giáp khác trên vách tường.
Hứa Thâm lại trực tiếp lướt qua trước ánh mắt của bọn họ.
Nói gì thì nói, hắn cũng để lại một vài vật phẩm, mới khiến đám người này có chút hy vọng rồi chăm chỉ làm việc cho hắn chứ?
“Những khôi giáp này đều được làm từ khư cấp A, các anh làm cách nào mà lấy được?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
Thạch Lôi vừa được ban thưởng, rõ ràng đã tỏ ra tích cực hơn lúc trước, không đợi Đỗ Minh giới thiệu, gã đã cướp trả lời: “Giáo hoàng đại nhân, tuy khư cấp A rất mạnh lại hiếm thấy, không phải thứ mà chúng tôi có thể đối phó được, nhưng khư cấp A đã chết thì khác, chỉ là một thi thể mà thôi, chờ tinh hoa toàn thân nó bị người ta lấy đi, chúng tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn và chịu trả giá, vẫn có thể kiếm được một vài phần.”
Nghe xong những lời gã nói, Hứa Thâm đã hiểu nguồn gốc của đống trang bị này rồi. Và thật hiển nhiên, nó cũng là bút tích của Liễu cục.
Rất có khả năng bọn họ đã mua được từ cung Tuyết lý của Nghĩ Hậu, thậm chí là từ nội thành.
“Các anh đều thử hết nhóm khư binh bên này rồi?” Hứa Thâm hỏi.
Năm người đều gật đầu.
Với tư cách là hồng y giáo chủ, mỗi khi khư binh được thu thập về giáo hội, chờ Liễu Tích Xuyên thử nghiệm xong, bọn họ sẽ được ưu tiên thử dung hợp.
Mà những thứ trước mắt này, chính là phần còn lại sau khi bọn họ đã dùng thử nhưng không tìm được thứ thích hợp.
Hiên nhiên không có nhiều khư binh đủ khả năng dung hợp với nhau, càng là khư binh có quyền trọng cao, lại càng khó tìm được khư binh phù hợp.
Ngay cả nội thành, cho đến nay bọn họ vẫn chưa tìm ra phương án hợp lý để dung hợp khư binh, chỉ có thể gặp một kiện thử một kiện.
Một số loại khư binh có quyền trọng đạt tới bốn, năm điểm, sẽ dung hợp cùng khư binh cấp thấp có quyền trọng bằng một, nhưng một số loại khác lại cần dung hợp cùng khư binh có quyền trọng mười điểm, rất khó để nói rõ quy luật bên trong.
Hơn nữa một khi dung hợp, nó sẽ trở thành một kiện khư binh mới, và cần phải một lần nữa đi tìm kiếm vật phẩm phù hợp.
“Đều ra ngoài đi.” Hứa Thâm nói.
Năm người kia nghe vậy, đều thức thời cung kính cáo lui.
Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Thâm đứng một mình trong bảo khố, phóng xuất toàn bộ khư binh của bản thân ra ngoài.
Quyền trọng của mặt nạ đã đạt tới 4 điểm, trước mắt nó là khư binh có quyền trọng cao nhất trên người hắn.
Tiếp theo là găng tay Huyết Nhục, quyền trọng 3.
Khư binh máu đen, quyền trọng 2.
Mảnh da màu đen, quyền trọng 2.
Cộng lại là 11. Nói cách khác, Hứa Thâm chỉ có thể hấp thu dung hợp một kiện khư binh, nếu muốn hấp thu hai kiện, nhất định phải chọn lấy hoặc bỏ đi một trong hai kiện khư binh máu đen hoặc mảnh da màu đen, đồng thời khi hắn làm như vậy, vẫn sẽ xuất hiện tình trạng một điểm quyền trọng bị bỏ trống.
Hứa Thâm cầm khư binh trong kho bí bảo lên, bắt đầu chọn lựa từng cái một.
Cũng là sau khi trở thành thống lĩnh của hội Truy Quang, Hứa Thâm mới biết được tin tức về quyền trọng khư binh, mà phía trên mỗi rương khư binh được đặt trong kho bí bảo, đều có dán nhãn kèm với số thứ tự.
Không có thuyết minh, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Khư binh có quyền trọng cao nhất ở chỗ này là 3, là một cục xương ngón tay màu đen. Bên trong có một tờ giấy, giải thích tác dụng của nó.
Xương ngón tay màu đen này có hai loại đặc tính.
Loại thứ nhất là "Ngạnh hóa", làm cho cơ bắp và lớp biểu bì của bản thân trở nên cứng rắn.
Loại thứ hai là "Quỷ âm", khi đặt cục xương ngón tay này ở giữa hư không, nó có thể khuấy động ra loại âm thanh mà người bình thường không thể nghe thấy, nhưng lại trực tiếp xâm nhập vào trong ý thức địch nhân.
Khi chiến đấu, chủ sở hữu khư binh này có thể liên tục thi triển đặc tính “Quỷ âm”, càng nhiều sóng âm đan xen vào nhau, hiệu quả hỗn loạn càng được thể hiện rõ ràng, khiến cho đầu óc kẻ địch chao đảo, không thể tập trung tư duy, thậm chí còn có khả năng rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Hiển nhiên, đây là loại khư binh kết hợp giữa tăng cường độ cứng và quấy nhiễu tinh thần thành một thể. Và không thể phủ nhận rằng, hiệu quả của món khư binh này rất mạnh, không hề thua kém bao tay Huyết Nhục của Hứa Thâm.
Nhưng khư binh này cũng có tác dụng phụ tương ứng. Giống với bao tay huyết hồng, một khi sử dụng quá lâu, từ bên trong khư binh sẽ phát ra những âm thanh hỗn loạn kỳ dị, ảnh hưởng đến bản thân ký chủ của khư binh, nhẹ thì rơi sâu vào ảo cảnh, nặng thì ngây ngốc mất trí, thậm chí còn có khả năng bị nổ tung đầu.
Nhưng món khư binh này không có quá nhiều tác dụng với Hứa Thâm.
Về đặc tính quấy nhiễu tinh thần, hắn đã có kỹ năng Khư Nhãn Trí Huyễn của mặt nạ Quỷ Nguyệt, về phần ngạnh hóa, hắn có thể dùng khôi giáp để thay thế.
Bởi vậy, Hứa Thâm quyết định tiến hành thử dung luyện nó.