Hứa Thâm dùng Khư nhãn cẩn thận xem xét, phát hiện quả táo trong này giống hệt quả táo mà Phản Nội Quân từng tặng cho hắn. Nói như vậy, quả táo kia hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà đến nay, quả táo đó vẫn được Hứa Thâm để tại điểm đặt neo trong sương mù, vẫn chưa sử dụng.
Suy cho cùng, tuy vật phẩm đã nằm trong tay, nhưng trước khi Phản Nội Quân xuất hiện để phản kích, tất nhiên Hứa Thâm sẽ không dám ăn đồ ăn của bọn họ, lỡ như quả táo nọ có vấn đề thì sao?
“Các anh tìm được thứ này sao?” Hứa Thâm đóng chiếc rương lại.
Theo quá trình ấy, màu vàng cũng dần dần biến mất trong đôi mắt hắn.
Tiết Môi nói: “Tôi tìm được một quả, sau đó Liễu Hoàng tặng nó cho tôi.”
“Chúng tôi không tìm được, nghe nói những quả này đều do Liễu Hoàng tìm được ở ngoài tường. Còn thế giới sương mù ở bên trong tường đã không còn quả táo Hoàng Kim nữa, vì từ trước kia, chúng đã bị đám người nội thành quét sạch cả rồi, dù còn sót lại, cũng sẽ bị Nghĩ Hậu quét sạch, thỉnh thoảng có xuất hiện một vài quả mới sinh ra, cũng bị lấy đi.”
Đỗ Minh nói: “Nghe nói Nghĩ Hậu có một đội ngũ bí mật chuyên đi tìm kiếm quả táo Hoàng Kim, tất cả đều là hình thái thứ hai, hơn nữa bọn họ cũng là hảo thủ trên phương diện cảm giác tinh thần, chuyên môn vì cô ta mà sưu tầm xung quanh.”
Hứa Thâm nhướng mày, Nghĩ Hậu còn có một đội ngũ giỏi giang như vậy? Khó trách hắn đã tìm kiếm quả táo Hoàng Kim thật lâu vẫn không tìm được.
“Nghĩ Hậu đã là quân vương, còn cần quả táo Hoàng Kim sao? Chẳng lẽ cô ấy chuyên dùng chúng để khen thưởng cho người dưới?” Hứa Thâm hỏi.
Đỗ Minh lắc đầu nói: “Việc này, tôi cũng không rõ lắm, có lẽ quả táo Hoàng Kim còn cất giấu một bí mật khác.”
Đôi mắt Hứa Thâm khẽ động, nhưng không hỏi thêm gì nữa. Hắn xoay người nói: “Sau này các anh hãy biểu hiện cho tốt, trước mắt giáo quy vẫn giữ nguyên như cũ, đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi các anh, nếu có cống hiến đặc biệt, cũng sẽ đạt được phần thưởng tương ứng. Có lẽ với người bên ngoài, tôi sẽ không giảng công bằng, nhưng đối với các anh, sẽ thực công bằng!”
Nghe lời Hứa Thâm nói, ánh mắt của năm người bên cạnh lập tức ngưng đọng lại, bọn họ cảm nhận được lực lượng làm người ta tin phục trong lời nói của hắn.
Chuyện này khiến trong lòng mấy người chưa được ăn quả táo Hoàng Kim đều có chút gợn sóng.
“Đa tạ Giáo hoàng.”
Hứa Thâm nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía binh khí trên tường.
Đây đều là binh khí được rèn từ thi thể khư thú, còn có chiến giáp tinh xảo.
“Bên này là chiến giáp và binh khí.”
Đỗ Minh nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thâm, lập tức tiến lên giới thiệu. Lời nói của gã khá chuyên nghiệp, tựa như nhân viên hướng dẫn trong cửa hàng xa xỉ phẩm: “Bên này là vũ khí được rèn từ khư cấp A, bên này là cấp B... Về phần cấp C, nó còn chưa đủ tư cách cho vào trong bảo khố, cũng là vật liệu bình thường nhất để chế tạo vũ khí.”
“Giống với kiếm Trảm Khư chế thức của cục Khư Bí, chỉ thông qua một lượng lớn vật liệu khư cấp C hỗn hợp lại luyện chế mà thành, có thể trảm khư, tương đối hoàn mỹ, còn lại đều dùng vật liệu khư cấp C trọn bộ chế thành. Lại tinh nhuệ hơn một chút, chính là loại được dùng nguyên liệu khư cấp B chế tạo...”
Máu thịt của khư có thể dùng cho nghiên cứu, chế thành Tịnh Khư Tề.
Da, giáp xác không thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn, bởi vậy liền chế thành binh khí.
Đúng là không lãng phí một chút nào... Hứa Thâm khẽ thở dài trong lòng.
Chuyện này lại khá giống với cung cách xử lý của “Ma ma”, ít nhất là ở điểm không bao giờ được lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Nói gì thì nói, lãng phí nguyên liệu nấu ăn chính là chuyện vô cùng đáng xấu hổ!
Năng lượng tích cực +1.
Có khá nhiều vũ khí cấp B trên tường, nhưng chỉ có ba bộ chiến giáp, và bốn kiện binh khí cấp A.
Bốn kiện binh khí này lần lượt là roi, thương, đao, đoản kiếm.
Vũ khí khác khư binh ở chỗ, vũ khí là cố định, không thể tùy ý biến hình, ví dụ như chiến giáp, nếu dáng người không phù hợp, dù cố mặc vào cũng thấy rất khó chịu. Binh khí cũng giống vậy.
Lấy ví dụ đơn giản thế này, Hứa Thâm thường xuyên luyện kiếm, nếu hiện giờ bảo hắn chuyển sang dùng đao để chiến đấu, tuy hắn cảm thấy thay đổi cũng được, nhưng tuyệt đối không thể phát huy ra lực lượng cực hạn nhất.
Đao đã như vậy, càng không cần phải nói đến roi. Với loại vũ khí này, nếu không luyện tập thường xuyên, có lẽ chưa giết được người đã giết chết mình trước.
Còn thương? Hứa Thâm cũng không quen dùng thương.
Nói như vậy, trong bốn kiện binh khí cấp A này, chỉ mỗi đoản kiếm là thứ mà hắn có thể miễn cưỡng sử dụng được.
Thanh đoản kiếm này chỉ có kích cỡ chừng 40 cm, theo Đỗ Minh nói là 42.9 cm.
Kém thanh kiếm mà Hứa Thâm thường sử dụng tới 30 cm.
Với chiều dài này mà làm ngắn hơn chút nữa, hoàn toàn có thể gọi nó là chủy thủ dài rồi.
Mặc dù thứ này không quá tiện tay, nhưng trước mắt, Hứa Thâm cũng chỉ có thể lấy nó ra dùng tạm.
Ừm… nói như vậy, hắn cần phải tập luyện nhiều hơn một chút, nếu không dù giữa hai loại binh khí chỉ tồn tại một chút xíu khác biệt nho nhỏ thôi, nhưng một chút xúc cảm khác biệt trong chiến đấu, lại hoàn toàn có thể dẫn tới kết quả khác nhau một trời một vực.
Nhất là khi chiến đấu, cần phải phát huy ra thực lực tương đối cực hạn.
May mắn thay, ngoại trừ có chút ngắn, thanh đoản kiếm này vẫn đủ sắc bén và cứng rắn.
Nghe Đỗ Minh giới thiệu, nó được chế tạo từ cái sừng trên đầu của một con khư cấp A.
Bởi vậy, nhìn qua thanh đoản kiếm khá giống một cái sừng cong, hơi dữ tợn, thân kiếm có màu đỏ sậm, có một cái tên rất dễ nghe, Thâm Hồng.
Hứa Thâm gỡ thanh kiếm xuống, lại hướng ánh mắt nhìn sang ba bộ khôi giáp, chợt phát hiện chúng nó cũng tương tự như bộ Tiết Hải Ninh đưa tặng mình, trong khi bộ Tiết Hải Ninh tặng còn vừa vặn với hắn hơn.
“Anh có thể mặc bộ này.” Hứa Thâm quan sát một bộ chiến giáp được chế tạo với kích cỡ cực lớn trong số đó. Hắn lập tức gỡ từ trên tường xuống, rồi tiện tay ném nó cho Thạch Lôi: “Thử xem sao.”
Thạch Lôi sửng sốt, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Nhưng tôi còn chưa...”
“Cứ mặc trước đi.”