“Cậu chưa ăn nó sao?” Hứa Thâm nhìn về phía Mộng giáo chủ.
Vẻ mặt của người thanh niên nọ lập tức xuất hiện một chút khó xử, nói: “Tôi nhập giáo tương đối muộn, còn chưa được ba năm, vẫn chưa có cơ hội cống hiến điều gì đó to lớn.”
Hóa ra là như vậy... Hứa Thâm gật gật đầu, nếu đối phương cũng ăn quả táo Hoàng Kim, khẳng định năng lực sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn.
“Anh chưa từng nghĩ tới chuyện ăn vụng sao?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
Mộng giáo chủ sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám.”
Hứa Thâm nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của gã, liền nghĩ đến bóng dáng của Liễu cục. Người này có thể khắc chế được dục vọng tăng lên thực lực cho chính mình, khả năng cao là sợ hãi Liễu cục.
Bởi vì, khi đứng trước mặt Liễu cục, không cần biết Mộng Giáo chủ có ăn quả táo Hoàng Kim hay không, loại năng lực của gã vẫn sẽ bị đối phương áp chế.
Không có cách giải quyết thứ năng lực “Lấy nhỏ đổi lớn” kia!
Dưới quá trình phân phó của Hứa Thâm, Tiết Môi đi phía trước dẫn đường, cả đoàn người bọn họ đều đi vào kho bí bảo dưới mặt đất trong giáo.
Hàng năm, nơi này đều được canh giữa sâm nghiêm, nó tuyệt đối là khu vực trọng địa trong giáo.
Kể cả khi các thành viên cốt cán trong giáo đã tập hợp trước đó, đi đến nơi đây, vẫn bị ngăn cản lại, không có tư cách tiến vào.
Nơi này luôn có nguyên một đội ngũ riêng biệt trông coi, và ngoại trừ Giáo hoàng đích thân ra lệnh, còn lại tất cả mệnh lệnh và nhiệm vụ khác trong giáo, đều không liên quan gì tới nơi này.
Ngay cả một đại giáo chủ, có quyền thế gần với Giáo Hoàng như Tiết Môi, cũng cần phải có thủ dụ của Giáo hoàng, hoặc thủ dụ của ba vị giáo chủ trở lên, mới có thể tiến vào kho bí bảo.
Hứa Thâm đứng trước kho bí bảo, thông qua Khư nhãn, hắn lập tức nhìn ra loại bố cục tinh diệu bên trong kho bí bảo, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, chỉ số thông minh của Liễu cục thật siêu quần.
Kho bí bảo này có ba tầng, ngoài tài liệu kim loại chắc chắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường tại hiện thực, bên trong còn được trộn lẫn Khư Thạch. Có thể nói, kho bí bảo này tựa như một chiếc tủ sắt cỡ lớn, dù trảm khư giả có năng lực xuyên qua Khư giới cũng không thể xuyên qua nơi này, càng không thể di chuyển nó rời đi.
Ở tầng thứ ba của kho bí bảo còn có một thiết bị khóa khẩn cấp, khi bị địch nhân tập kích cướp đoạt, nó sẽ làm bảo khố chìm vào căn hầm trong Khư giới.
Bên trong căn hầm này chứa đầy kim loại hỗn hợp với nham thạch nóng chảy, trừ phi địch nhân có thể tập hợp đầy đủ ba trảm khư giả hình thái thứ hai nắm giữ các loại năng lực như: khống chế kim loại, khống chế liệt diễm, khống chế nham thạch, nếu không, căn bản không thể nào lấy được bảo khố đã bị nhấn chìm dưới đáy hầm kia.
Nhưng... Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ nhìn Mai Phù vừa xuyên qua các loại kiến trúc có trộn lẫn với Khư Thạch, rồi ngồi lên một đống giấy vàng bên trong bảo khố.
Hắn thực sự không biết nên nói gì.
Đúng là khi đứng trước mặt lực lượng tuyệt đối, loại phòng ngự tinh diệu này cũng trở thành đồ trang trí.
Khư Thạch trong bảo khố chỉ có thể thâm nhập vào tầng thứ ba trong Khư giới, nhưng đối với tầng càng sâu hơn, nó vẫn trở thành mộng ảo, có thể tùy ý bị xuyên qua.
Mà Mai Phù lại là tồn tại siêu việt tầng thứ ba của Khư giới.
Lúc này, sau khi Hứa Thâm cùng năm vị giáo chủ đều có mặt, bảo khố nọ cũng nhanh chóng được mở ra ngay trước mắt hắn.
Chờ cho đến khi tầng tầng cơ quan bên trong không ngừng nâng lên hạ xuống, tới cuối cùng, Hứa Thâm cũng nhấc chân, bước vào bên trong bảo khố.
Ngoài đống tiền giấy vàng, trên vách tường còn treo không ít chiến giáp, binh khí.
Tiền bạc, khư binh, chiến giáp, tất cả đều được phân loại trưng bày, gọn gàng tại nơi này.
Ngoài ra vẫn còn một nơi chứa rất nhiều đồ vật hỗn loạn.
“Đây là tư liệu tình báo của một số thế lực tại khu Hắc Quang, còn có một số đơn đặt hàng của các tổ chức từng có giao dịch với chúng ta. Nếu giao những đơn đặt hàng này cho Nghĩ Hậu, chúng nó đủ sức làm cho những tổ chức này thương gân động cốt (tổn thất nặng nề), đương nhiên, nếu làm như vậy thì chính chúng ta cũng sẽ xong đời.” Đỗ Minh giới thiệu cho Hứa Thâm nghe những đồ vật được cất giữ trong này.
Hứa Thâm gật gật đầu, xem như Liễu cục đã để lại một chút hồ sơ phạm tội của những tổ chức từng thực hiện giao dịch bẩn thỉu cùng với bọn họ.
Bên trong bảo khố, còn có ba chiếc rương màu tím.
“Đây chính là quả táo Hoàng Kim.” Tiết Môi giới thiệu.
Loại rương này không thể phá hư bằng bạo lực, cần phải có mật mã, mà loại mật mã này được giấu bên trong quyền trượng của Giáo hoàng.
Chiếc quyền trượng nọ vốn được đặt bên trong phòng của Giáo hoàng, và đã sớm bị Hứa Thâm lấy được.
Ngày thường, Liễu Tích Xuyên sẽ mang quyền trượng theo bên người, dù ở cục Khư Bí, ông ấy cũng dùng những vật phẩm khác, đóng gói nó lại rồi mang theo bên người.
Ví dụ như chế thành một cái ô, một cây gậy ba-toong, thậm chí cũng có thể hoán đổi thành một chân của bàn làm việc.
Hứa Thâm nhẹ nhàng xoay tay cầm của quyền trượng, chiếc quyền trượng nọ lập tức trở nên lỏng lẻo, có thể nhẹ nhàng rút một đoạn ra ngoài, bên trong có khắc mấy con số rõ ràng.
Hứa Thâm nhanh chóng căn cứ vào những con số kia, tiến hành nhập thử mật khẩu.
“Mỗi rương có 5 cơ hội để thử trong vòng 72 giờ.” Tiết Môi nói: “Đây là kiểu dáng mới nhất của hiệp hội Chưng Khí, sau 72 giờ, máy móc bánh răng bên trong sẽ tự động sắp xếp trở lại, thiết lập cơ hội mới. Nhưng dựa theo cách nói của hiệp hội Chưng Khí, trong trường hợp không có mật khẩu, để một người bình thường cố gắng mở thử, ít nhất cũng cần tới 20 năm, mới có thể phá giải toàn bộ tổ hợp này.”
“Trừ phi vận khí tốt, lần đầu tiên đánh bậy đánh bạ đã mở được.”
Nghe được điều này, tất cả mọi người đều mỉm cười, bầu không khí cũng không còn quá mức trầm thấp nữa.
Cạch.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã mở thử một cái rương trong đó.
Ngay lập tức, một loại trái cây ánh vàng rực rỡ hiện ra trước mắt.
Quả táo Hoàng Kim.
Tựa như quả táo trước mặt được cấu tạo từ những tia ánh sáng màu vàng và các loại hạt cơ bản cùng giao hòa kết hợp lại với nhau, mang tới cho người quan sát nó một loại cảm giác tia sáng bên trong đang không ngừng xuyên thấu qua vật thể, tản ra bên ngoài… Tựa như ảo mộng.
Thứ này không hổ là một vật phẩm siêu phàm.