Bỗng nhiên trong đầu đội trưởng đội thủ vệ nọ hiện lên dáng vẻ và gương mặt của chính mình khi vừa mới gia nhập vào cục Thủ Vệ Thành Bang —— tuổi trẻ tràn đầy sức lực, thân hình đứng thẳng ngay ngắn, gã đối mặt với huy chương công chính, hùng hồn mở miệng tuyên thệ, lập chí quyết tâm muốn diệt trừ tất cả tội ác, tất cả bất công, bảo vệ chính nghĩa.
Nhưng tới bây giờ... Gã chậm rãi xoay người, nhìn hơn 20 thi thể phía sau khư trụ, khóe miệng nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng.
...
Hứa Thâm suất lĩnh nhóm hồng y giáo chủ, cũng là đám người Đỗ Minh, nhhắn chóng rời đi. Nhóm giáo chúng cũng mênh mông đi theo đằng sau.
Chờ bọn họ đi xa rồi, rất nhiều thủ vệ của cục Thủ Vệ Thành Bang đằng kia lập tức xuống xe, bố trí thiết bị phá khư.
Hứa Thâm vừa đi nhhắn về phía trước, vừa mở miệng hỏi: "Giao cho bọn họ xử lý, không có vấn đề gì chứ?"
Bước chân của Đỗ Minh vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Hứa Thâm, cung kính nói: "Ngài không cần lo lắng, lúc trước Liễu Hoàng đã từng thu xếp chuyện này rồi. Ở nơi này, chúng ta nói một, sở Thủ Vệ Thành Bang không dám nói hai, hơn nữa, có không ít người trong nội bộ bọn họ, đều là tín đồ của giáo chúng ta."
Quả nhiên...
Hứa Thâm đã nhìn ra mhắn mối của tình huống này từ biểu hiện lúc trước của vị đội trưởng đội thủ vệ kia rồi.
Ở chỗ này, Giáo hội Hắc Quang là trời.
Đây đều là sách lược và bố cục của Liễu cục. Trong lòng Hứa Thâm cũng không khỏi dâng lên vài phần khâm phục và cảm thán.
Đoàn người quay lại bên trong giáo đường.
Hứa Thâm nhìn mọi người xung quhắn, lại mở miệng nói: "Giáo hoàng đã truyền lại vị trí cho ta, về sau này giáo quy vẫn như cũ, nếu trong số các người có ai biểu hiện xuất sắc, đều có thể thăng chức. Trong tương lai, ta sẽ thành lập thánh bộ mới, tới khi đó sẽ cần không ít nhân tài. Cho nênn mỗi người đều sẽ có cơ hội!"
“Giáo hoàng hắn minh!” Đỗ Minh cung kính cúi đầu.
Những người khác cũng đồng thhắn phụ họa.
Hứa Thâm nhẹ gật đầu với bọn họ, rồi đơn giản dặn dò vài câu về chuyện Giáo hoàng chính thức kế vị, bao gồm cả nghi thức, thời gian, sau đó để cho những thành viên cốt cán này rời đi trước.
Suy cho cùng, những thành viên cốt cán này cũng là người trực tiếp tọa trấn các khu, nếu bọn họ rời đi quá lâu, sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng.
"Ngài cứ giao chuyện kế vị cho bộ thánh sự lễ nghi chúng tôi phụ trách, xin Giáo hoàng yên tâm.” Thạch Lôi cung kính nói.
Gã là giáo chủ của bộ thánh sự lễ nghi, quản lý tất cả lễ nghi tư pháp trong giáo.
Công việc yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ như vậy hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài thô kệch của gã.
Hứa Thâm khẽ gật đầu. Kỳ thực hắn cũng không quá nôn nóng về chuyện chính thức kế vị, tạm thời cứ dời nghi lễ này đến một tháng sau. Trong khoảng thời gian này, hắn cần phải triệt để khống chế và hiểu rõ Giáo hội Hắc Quang trước.
Dù trước mắt, tất cả đều nằm trong khống chế, nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng, hắn biết quá ít về Giáo hội Hắc Quang.
Ngoại trừ năm vị giáo chủ trước mắt, hắn hoàn toàn không biết tên tuổi thân phận của đám người bên dưới, nếu chỉ dựa vào lực lượng thu phục, về lâu về dài sẽ sinh ra vấn đề.
"Dường như trong giáo cũng nhận được danh sách tham gia động khư lúc trước? Qua nhiều năm như vậy, hẳn là ở nơi này cũng tích lũy được không ít thứ hả?” Hứa Thâm hỏi.
Có rất ít khư binh lưu thông trên thị trường, bởi vậy muốn có được khư binh càng mạnh, thì cần phải không ngừng đi dung hợp khư binh mới.
Loại khư binh mạnh mẽ mang đến hiệu quả tăng phúc cực kỳ rõ ràng.
Bởi vậy, ngay sau khi Hứa Thâm đạt được Giáo hội Hắc Quang, thứ mà hắn nghĩ tới, không chỉ đơn giản là dựa vào thủ đoạn để nắm giữ loại quyền thế này, mà ngược lại, hắn nhất định phải lợi dụng loại quyền thế này để tăng lên thực lực cho bản thân mình.
Chỉ có tăng lên lực lượng cho bản thân mới là vương đạo, nếu không, kết cục của hắn cũng giống như Liễu cục lúc trước, dẫu trong đầu có nhiều mưu đồ hơn nữa, dẫu trong tay có quyền thế ngất trời hơn nữa, thì đứng trước mặt lực lượng cấp quân vương, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Mà một khi chết rồi, chẳng phải toàn bộ mọi thứ đều trở thành hư không hay sao?
"Có.” Tiết Môi vốn không thích nói nhiều, tính cách người này tương đối trầm thấp, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngoại trừ khư binh, còn có quả táo Hoàng Kim, và chiến giáp đỉnh cao."
“Ồ?” Hứa Thâm hơi nhướng mày, trong tay hắn vẫn còn một quả táo Hoàng Kim, là lễ gặp mặt do Phản Nội Quân đưa tặng.
Lúc ban đầu, Hứa Thâm cho rằng, loại bảo vật như quả táo Hoàng Kim này rất dễ tìm thấy trong sương mù, nhưng trong đoạn thời gian này, dường như ngày nào khi tu hành bí thuật, hắn cũng để cho ca ca của Mặc Hải Minh đi xuyên qua sương mù, vậy mà chưa một lần tìm được nó.
Kết hợp với tin tức “Quả táo Hoàng Kim” được ghi lại trong bí thuật do Nam Ngưng tặng, hắn hiểu rằng, nó tuyệt đối là một thứ vật phẩm siêu phàm.
Và nếu không có đủ các loại tin tức từ nhiều nguồn khác nhau, người ta sẽ không thể biết được tin tức về nó, càng đừng nói đến chuyện sở hữu nó.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra Phản Nội Quân bên kia thật hào phóng.
“Một thứ tiêu hao phẩm như vậy, Liễu cục không ăn sao?” Hứa Thâm có chút nghi hoặc.
Tiết Môi thấp giọng nói: “Bẩm Giáo hoàng, tuy quả táo Hoàng Kim này là vật tiêu hao siêu phàm, nhưng hiệu quả của nó rất đặc thù. Người nào cũng vậy, khi ăn quả đầu tiên, sẽ nhận được hiệu quả tối đa, nhưng ăn đến quả thứ hai, hiệu quả này sẽ giảm đi rất nhiều, quả thứ ba lại càng yếu...”
Hứa Thâm đã hiểu, lại mở miệng hỏi: “Các anh đều ăn rồi?”
“Tôi đã ăn nó rồi.” Tiết Môi nói: “Giáo... Liễu Hoàng từng ban ra một quy củ, người có cống hiến đặc biệt trong giáo, sẽ được khen thưởng vật phẩm này.”
Hứa Thâm nhìn gã một cái, khó trách lúc trước Mộng giáo chủ đứng sau lưng hắn, nhìn thấy Tiết Môi lại không dám ra tay.
Căn cứ theo thường thức, huyết dịch thuộc loại một vật chất không thể ngăn cản khả năng thẩm thấu của tinh thần. Nhưng Tiết Môi nhận được tăng phúc do quả táo Hoàng Kim mang lại, đã khiến bản thân gã có sức đề kháng nhất định với năng lực xâm nhập của Mộng giáo chủ.