Sau khi Hứa Thâm thử dung luyện toàn bộ khư binh với nhau, tất cả chúng không còn xuất hiện dấu hiệu dung hợp nữa.
Thật hiển nhiên, ngay từ đầu khi những khư binh này được thu thập lại, chúng đã không có dấu hiệu sẽ dung hợp với nhau rồi, có thể thấy được đã sớm có người thử qua toàn bộ chúng nó.
Khẳng định là mỗi khi có thêm một kiện khư binh mới xuất hiện trong này, nó sẽ được người ta dung hợp cùng toàn bộ những khư binh khác trong này. Tới cuối cùng, bọn họ sẽ phân loại những khư binh không thể dung hợp với nhau, và cất trữ riêng biệt, chờ khư binh mới xuất hiện.
Sau khi Hứa Thâm thu thập xong khư binh của mình, hắn lại đi đến phía trước cái rương đựng quả táo Hoàng Kim, nhẹ nhàng lấy ra một quả, và không chút do dự, lập tức gọi ca ca của Mặc Hải Minh ra, bảo gã ăn vào.
Ca ca của Mặc Hải Minh có chút nghi hoặc nhìn về phía Hứa Thâm, giống như đang muốn hỏi, tôi cũng có thể ăn sao?
Hứa Thâm gật gật đầu.
"Sau này gọi anh là Mặc Vệ đi, cảm ơn anh vẫn luôn đồng hành cùng tôi." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.
Ca ca của Mặc Hải Minh im lặng một lát rồi gật gật đầu, giống như bày tỏ lòng biết ơn với Hứa Thâm, sau đó gã cũng không tiếp tục do dự thêm nữa, đã cầm lấy quả táo Hoàng Kim, trực tiếp cắn một miếng.
Lúc chạm vào miệng Mặc Vệ, quả táo vàng óng như được chế tạo bằng hoàng kim nọ, đột nhiên tan chảy ra, rồi giống như muôn vàn tia sáng túa ra, tiếp đó từng tia từng sợi bay vào trong miệng gã, rồi theo yết hầu, một đường chảy dài xuống dưới.
Dưới ảnh hưởng của những tia sáng màu vàng, thân hình vốn hư ảo của Mặc Vệ bỗng trở nên tỏa sáng, tựa như cả người đều bị những sợi tơ màu vàng nọ lây nhiễm, rồi tản ra ánh hào quang hoàng kim.
Vô số tia sáng và hạt cơ bản tụ tập lại cùng nhau, thúc đẩy cơ thể gã nhanh chóng lột xác.
Một lát sau, chờ cho đến khi tầng hào quang bên ngoài dần dần thu liễm lại, Hứa Thâm nhìn thấy gương mặt của Mặc Vệ càng trở nên rõ ràng hơn, tựa như trong ánh mắt đối phương xuất hiện một chút tình cảm khá là sinh động.
Mặc Vệ cùng vội vàng kiểm tra cơ thể mình.
Sau khi những sợi tơ màu vàng nọ dung nhập vào trong kinh mạch của gã, chúng nó đã nhanh chóng tiêu tán, khiến cho toàn bộ cơ thể càng thêm ngưng thực. Không còn hư ảo giống như lúc trước nữa.
"Có vẻ anh đã trở nên mạnh hơn rồi." Hứa Thâm nói.
Mặc Vệ nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt thoáng hiện một chút thay đổi, Hứa Thâm có thể nhìn ra, trong con ngươi của gã ẩn chứa tình cảm càng thêm rõ ràng hơn trước kia.
"Đệ..." Đôi môi Mặc Vệ khẽ động, phát ra âm thanh vô cùng trúc trắc và mỏng manh.
Hứa Thâm khẽ giật mình, chợt mỉm cười nói: "Anh nhầm rồi."
Mặc Vệ nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ lắc đầu, chỉ thấp giọng nói: "Đệ..."
Hứa Thâm không nhịn được mở miệng cười lớn, cũng không tiếp tục sửa lại cho đúng nữa, dù sao ở chung với gã cũng tương đối dễ chịu. Hắn nói: "Ăn no rồi sao? Anh còn muốn ăn nữa không?"
Mặc Vệ có chút do dự, giống như vẫn còn chưa tận hứng.
Hứa Thâm thấy vậy cũng không khách khí, lại lật rương lấy ra quả táo thứ hai, trực tiếp ném cho gã.
Dù lúc trước mấy người Đỗ Minh đã nói, khi ăn vào quả táo thứ hai, hiệu quả nhận được sẽ suy giảm đi rất nhiều, nhưng đương nhiên, nó vẫn sẽ mang đến một chút cải thiện.
Và ở thời điểm hiện giờ, dù hiệu quả của quả táo Hoàng Kim thứ hai có giảm đi phân nửa, hơi chút lãng phí, nhưng Hứa Thâm vẫn thừa đủ khả năng để lãng phí.
Kho bí bảo đầy rẫy những thứ quý hiếm trước mắt, mỗi một kiện bảo vật đều như nói cho Hứa Thâm biết, chỉ có sống sót, mới xứng đáng được hưởng và sở hữu chúng.
Bởi vì chúng vốn là những thứ thuộc về Liễu cục, nhưng hiện tại Liễu cục đã không còn sống nữa rồi, cũng tương đương với không có quyền được hưởng dụng thêm nữa.
Và hắn không hy vọng bản thân giống như Liễu cục, tỉ mỉ tích góp cuối cùng lại thành “may áo cưới” cho người.
Theo hắn, chỉ cần giữ lại một quả làm phần thưởng, đủ để thu hút sự trung thành của vài vị giáo chủ khác là được.
Bảo vật chỉ thực sự có giá trị khi nó làm thực lực của bản thân tăng lên.
Lúc này, Mặc Vệ đã ăn quả táo thứ hai.
Ánh sáng hoàng kim lại bao quanh thân thể gã thêm một lần nữa, nhưng lần này rõ ràng là khoảng thời gian kéo dài ngắn hơn lần trước.
Không lâu sau, Mặc Vệ đã khôi phục lại bình thường, cơ thể cũng trở nên ngưng thực hơn một chút. Trong ánh mắt gã hiện lên chút hào quang, chợt thấp giọng nói: "Đệ đệ..."
Hứa Thâm lắc đầu cười, cũng không sửa lại cho đúng.
Đợi sau khi trở về, hắn lại đưa quả táo Hoàng Kim vẫn còn cất giữ tại điểm đặt neo trong sương mù kia cho Mặc Vệ ăn nốt, có thể tăng lên được chút nào hay chút ấy.
Dẫu sao, điều kiện để đánh sâu vào cấp bậc quân vương, chính là có thể tùy ý lang thang trong sương mù.
Hứa Thâm nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn lại muốn kiểm nghiệm thực lực của Mặc Vệ trước mắt một chút.
"Về nhà trước đi." Hứa Thâm nói.
Mặc Vệ khẽ gật đầu, gã đến gần Hứa Thâm, sau đó yên lặng biến mất.
Hứa Thâm cũng xoay người rời khỏi kho bí bảo.
"Giáo hoàng đại nhân, ngài vừa gọi chúng tôi sao?" Đỗ Minh tiến lên nghênh đón, rồi nghi hoặc hỏi.
Gã vừa nghe được tiếng Hứa Thâm lầm bầm lầu bầu ở trong kho bí bảo.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Hình như Mộng giáo chủ nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy gã lập tức cúi đầu thật thấp, không dám quan sát Hứa Thâm nhiều hơn.
Chờ Hứa Thâm dẫn đầu đi ở phía trước, những giáo chủ khác mới cất bước theo sau, Mộng giáo chủ là người đi cuối cùng.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên gã phát hiện, dường như những dấu chân phía trước vừa nhiều thêm một đôi.
Chờ đến khi gã giật mình tỉnh lại, mới hoảng sợ nhìn ra, dấu chân dư thừa ấy lại một mực đi theo đằng sau Hứa Thâm.
Con ngươi trong mắt Mộng giáo chủ lập tức co rút lại, gã vội vàng chôn đầu càng sâu vào ngực, không dám nhìn nhiều hơn nữa.
...
...
Đi ra khỏi kho bí bảo, Hứa Thâm không để cho mấy vị hồng y giáo chủ nghỉ ngơi, lại lập tức phân phó bọn họ đi cùng mình đến cục Khư Bí trước.
"Đã thông báo tin tức rồi."
"Giáo hoàng, chúng tôi chờ ở bên này là được rồi."
Mấy chiếc xe đắt tiền với vẻ ngoài tương đối điệu thấp lập tức dừng lại trong bóng tối hắc ám bên ngoài cục Khư Bí.
Trên đường đến đây, Đỗ Minh đã thông báo cho thành viên của giáo hội đang làm việc trong cục.
Đặc biệt là một vị trong đó, gã chính người nối nghiệp mà Liễu Tích Xuyên từng tỉ mỉ bồi dưỡng.