Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 590 - Chương 590. Người Kế Nhiệm!

Chương 590. Người Kế Nhiệm! Chương 590. Người Kế Nhiệm!

Không lâu sau, có vài bóng người từ trong cục Khư Bí bước ra bên ngoài.

Nếu có người thấy rõ bộ mặt của bọn họ, sẽ kinh ngạc phát hiện rằng mấy người này đều là lãnh đạo cấp cao của cục Khư Bí.

Còn có một người là thư ký thân cận của vị lãnh đạo nào đó.

Trong đám người này, có một vị trung niên với khuôn mặt điềm đạm, nho nhã đang đi ở phía trước.

"Lão Đỗ." Người trung niên nọ vừa nhìn thấy Đỗ Minh, vẻ mặt khẽ đổi, chợt gật đầu kêu gọi một tiếng, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía bốn người khác đang đứng phía trước một chiếc xe đắt tiền, cùng lão Đỗ nọ.

Năm vị giáo chủ đều tới... Trong lòng người trung niên có chút trầm xuống.

"Liễu Hoàng đã mất rồi, tân Giáo hoàng đang ở bên trong chờ cậu, mau qua đó đi." Đỗ Minh liếc mắt nhìn người trung niên, cái nhìn đầy ẩn ý, rồi hơi nghiêng người nhích khỏi chiếc xe đắt tiền kia, nhường ra một khoảng trống.

Người trung niên nọ lại hướng ánh mắt chăm chú đánh chiếc xe sang trọng đằng kia.

Ánh mắt xuyên qua cửa kính xe, chỉ có thể nhìn được một bóng người mơ hồ đang ngồi bên trong, nhưng qua tư thế ngồi thẳng đứng của đối phương, cũng có thể nhận ra một chút khí chất trầm ổn và sắc bén.

Tân Giáo hoàng... Tựa như trái tim người trung niên vừa bị siết chặt lại.

Gã cũng vừa biết được tin Liễu Hoàng mất, vì vậy khi nghe được những lời này từ trong miệng Đỗ Minh, cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc.

Liễu Hoàng mất đi và hiện giờ, tân Giáo hoàng đã đến... bỗng nhiên người trung niên nghĩ đến những gì Liễu cục từng nói trong lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người bọn họ.

Đối phương chính là người trước mắt này sao...

Người trung niên im lặng một lúc, cuối cùng cũng đi đến phía trước chiếc xe đắt tiền, gã phải hơi khom lưng mới có thể nhìn song song với cái đầu của người bên trong.

"Giáo hoàng, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?" Người trung niên sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi nhã nhặn nói.

"Ngụy Ngôn, 38 tuổi, là người Liễu cục bồi dưỡng để nối nghiệp, nhà nằm trên đường Phục Khang thuộc khu Bình Lương."

Cửa kính xe hạ xuống, để lộ một khe hở nhỏ, giọng nói không chứa một chút tình cảm nào của Hứa Thâm từ bên trong truyền ra ngoài: "Liễu cục có từng dặn dò anh cái gì không?"

Tóc gáy Ngụy Ngôn hơi dựng lên, gã ngửi được hương vị của tử vong tỏa ra từ bên trong khe hở của lớp cửa kính xe trước mặt.

Nhưng tốt xấu gì gã cũng là người được Liễu cục tự mình bồi dưỡng, cũng từng đảm nhiệm qua chức vị đội trưởng đội trảm khư, chẳng qua cách thức làm việc không hề phô trương cao điệu, vì vậy, sau khi gã đảm nhiệm chức vị kia, coi như rèn luyện lấy thêm kinh nghiệm một đoạn thời gian, đã lặng lẽ ẩn lui.

Cả quá trình nhậm chức đến khi từ chức vô cùng sóng êm bể lặng, thậm chí còn chẳng có người nào chú ý tới.

"Liễu cục vẫn luôn nói với tôi, cần phải đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, bảo vệ quang minh..." Ngụy Ngôn cố gắng duy trì phong độ hết mức có thể, rồi mỉm cười nói.

"Muốn làm cục trưởng không?" Hứa Thâm cắt ngang lời gã, lại thản nhiên nói.

Ngụy Ngôn ngẩn ra.

Xuyên qua cửa kính xe, gã phát hiện đôi mắt của bóng dáng bên trong ấy khá là trẻ tuổi, nhưng ánh mắt vốn nên tràn ngập nhuệ khí này lại tối đen thâm thúy, tựa như hồ sâu không thể nắm bắt được.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Ngụy Ngôn có cảm giác bản thân vừa trông thấy gương mặt của Liễu cục.

Gã chợt bừng tỉnh, lúc này mới biết, chỉ trong giây lát nhìn sâu vào đôi mắt kia thôi, toàn thân mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

"Tôi, tôi chỉ muốn dốc hết một phần lực lượng của mình cho sự nghiệp trảm khư..." Giọng nói của Ngụy Ngôn có chút phập phồng, không được tự nhiên như trước.

"Tôi còn tưởng người mà Liễu cục nhìn trúng sẽ có chút thông minh, không ngờ lại là một kẻ nhu nhược..." Hứa Thâm cất giọng, trong âm điệu của hắn có mang theo một chút tiếc nuối, còn ẩn chứa một tia lạnh lùng: "Anh đã không muốn, vậy đổi người khác."

Sắc mặt Ngụy Ngôn khẽ biến, gã lập tức ý thức được người trẻ tuổi trước mắt làm việc cực kỳ quả quyết, không hề giống Liễu cục trước kia, trong lòng luôn đa nghi nên mỗi một lời nói đều mang tính chất thăm dò. Gã vội vàng nói: "Tôi nguyện ý!"

"Nguyện ý cái gì?" Ánh mắt Hứa Thâm khẽ xoay chuyển một vòng, lần đầu tiên hắn nhìn xuyên qua cửa kính xe, đối diện với Ngụy Ngôn.

Ngụy Ngôn đã trở nên nghiêm túc, gã lập tức quỳ một gối ngay bên ngoài cửa xe, cúi đầu nói: "Tôi muốn làm, tôi muốn làm cục trưởng, tôi nguyện trung thành với Giáo hoàng, tôi nguyện quỳ gối trước ngài, trở thành tín đồ thành tín nhất của ngài!"

Lời thề nọ chập chờn lan khắp bóng đêm mịt mờ, nhưng đã bị sương mù che giấu bên trong.

Một lúc lâu sau, Ngụy Ngôn nghe được âm thanh truyền đến từ trong lớp cửa kính xe trên đỉnh đầu: "Coi như có chút nhuệ khí, đứng lên đi."

Ngụy Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, nhưng vẻ mặt đã trở nên kính cẩn phục tùng.

Lúc này, cửa kính xe được hạ xuống, rút cuộc Ngụy Ngôn cũng được trông thấy gương mặt của vị tân Giáo hoàng vẫn một mực ngồi bên trong xe.

Đúng là vị đại đội trưởng trong cục kia, Hứa Thâm.

Con ngươi Ngụy Ngôn thoáng co rút lại, trong lòng có chút hoảng sợ.

Là Hứa Thâm sao?

Phải biết rằng, khi Ngụy Ngôn gã đảm nhiệm vai trò của một vị cao tầng bí ẩn trong cục, cũng là khi gã đảm nhiệm chức vị đội trưởng của thê đội thứ hai, người trẻ tuổi trước mắt vẫn còn là một vụ dân bình thường, chưa từng tiếp xúc với khư.

Nhưng tới hiện giờ, dường như chỉ trong một nháy mắt, đối phương lại trưởng thành đến độ, có thể đoạt lấy hết thảy từ trong tay Liễu cục?

Gã không thể tin được vào những gì chính bản thân đang nhìn thấy trước mắt.

Tốc độ biến hóa này quá khoa trương rồi.

"Trở về ngủ cho ngon, ăn cơm cho tốt." Vẻ mặt Hứa Thâm rất bình thản, hắn nhẹ giọng, từ tốn nói: "Chờ một tuần sau, anh hãy chuẩn bị tinh thần đi lên kế nhiệm. Tình huống nội bộ trong cục, cũng cần càn quét một chút, những người khác sẽ giải quyết hết thảy chướng ngại cản trở anh thượng vị. Việc của anh là phải kiên nhẫn chờ đợi một chút."

Ngụy Ngôn phục hồi lại tinh thần, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng không biểu lộ ra ngoài,chỉ vội vàng cúi đầu, đáp: "Thuộc hạ hiểu rõ."

Cửa kính xe chậm rãi nâng lên, mấy vị hồng y giáo chủ bên ngoài cũng lần lượt lên xe.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Ngụy Ngôn, chiếc xe đắt tiền nọ lại một lần nữa điệu thấp, lăn bánh rời đi.

Bình Luận (0)
Comment