Ngày hôm sau.
Bên trong cục Khư Bí nghênh đón một đợt dọn dẹp lớn, tin tức Liễu cục gặp địch rồi chết trong cuộc chiến ấy vừa truyền về, dẫn tới đám người từ trên xuống dưới trong cục đều chấn động.
Mà phần lớn những lãnh đạo cao tầng biết được tin tức này, tâm tư đều lay chuyển. Trong lòng bọn họ vừa thương tiếc cho Liễu cục, vừa nhăm nhe tới vị trí cục trưởng này.
Một vị bộ trưởng bộ Hậu Cần, buổi sáng còn ca tụng thương tiếc, còn khóc lóc kể lể xót xa thay cho Liễu cục đã hy sinh tại hội nghị, thì tới buổi chiều lại lái xe rời khỏi cục Khư Bí, chạy trên con đường hướng tới khu trung tâm —— đi thẳng một mạch đến cung Tuyết của Nghĩ Hậu.
Có điều, chiếc xe vừa đi được nửa đường, lại đột nhiên mất khống chế.
Trong tiếng động cơ gầm thét, chiếc xe của vị bộ trưởng này đã đụng trúng mấy người đang đi ngang qua đường, tới cuối cùng còn đâm vào một tòa kiến trúc nào đó ven đường.
Đầu xe bị bẹp lõm vào, động cơ hỏng hóc bốc khói nghi ngút, cả người vị bộ trưởng ấy đều mắc kẹt trong xe, tử vong tại chỗ.
Bản thân vị bộ trưởng này cũng là trảm khư giả giai đoạn đầu, nhưng tiếc là đối phương không có cơ may sống sót.
Đêm hôm đó.
Một vị bộ trưởng văn bí khác lén lút mang một phần văn kiện từ trong cục về nhà. Nhưng ngay khi người này đặt chân vào nhà, đã thấy vợ con của mình đều ngồi trong phòng khách tại lầu một của biệt thự chờ gã.
Sao bọn họ còn chưa lên lầu hai nghỉ ngơi?
Vị bộ trưởng ấy có chút ngạc nhiên, gã lên tiếng gọi mấy người kia vài tiếng, lại nhìn thấy vợ con mình vẫn ngồi thẳng tắp, im lặng như những bức tượng đá được điêu khắc, thậm chí còn không một ai chịu quay đầu lại nhìn gã.
Chờ đến lúc vị bộ trưởng này đến gần, ông ấy mới phát hiện, toàn thân vợ con của mình đều bị dây thừng quấn quanh, ánh mắt tất cả đều nhuốm đầy sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám làm, chỉ có thể chuyển động con mắt lúc gã đến gần, rồi hoảng sợ phát ra tín hiệu cầu cứu.
“Ba ba ba” Đúng vào lúc này, mấy tiếng vỗ tay vang lên.
Vài bóng người bước ra từ chỗ tối, mang theo nụ cười đầy ẩn ý nhìn vị bộ trưởng kia.
"Anh muốn đến tổng cục ở khu thành thị, hay là cung Tuyết đây?" Người trung niên cầm đầu rất lịch sự nho nhã, nhẹ nhàng cất tiếng nói: "Lưu bộ trưởng, anh không uống quen cà phê của khu Hắc Quang chúng tôi ư?"
"Ngụy Ngôn..."
Gương mặt của vị bộ trưởng kia trở nên vặn vẹo, ngoại trừ phẫn nộ, phần nhiều hơn chính là sợ hãi, thân thể gã không nhịn được lập tức run rẩy, tựa như không thể tin nổi chuyện mà mình làm lại bị người ta phát hiện ra.
"Khoa Tình Báo, đều là người của tôi đó..." Ngụy Ngôn nhẹ giọng nói: "Ở dưới mí mắt của tôi, dù là một hạt bụi, các người cũng đừng hòng đem nó rời khỏi cục."
Tựa như khí lực cả người Lưu bộ trưởng đều bị hút đi, gã xụi lơ, trượt xuống mặt đất.
...
"Làm sao Liễu cục lại chết được? Là bị ai giết?"
Trên nóc một tòa biệt thự nào đó trong cục, Triệu Thanh Miên vừa từ công ty chạy tới, đã vội vàng lên tiếng dò hỏi.
Tình huống đột ngột phát sinh, bởi vậy Sở Bạch lập tức gọi gã tới nơi này, muốn bàn bạc.
"Tin tức từ khoa Tình Báo truyền tới, trước mắt thư ký Lý Mỹ Na bên người Liễu cục cũng biến mất, hẳn là cả hai cùng nhau gặp nạn, chỉ có hài cốt của Liễu cục được mang về..." Sở Bạch ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau chống dưới cằm, ánh mắt thâm trầm: “Xưa nay Liễu cục che giấu cực sâu, ngay cả tôi cũng nhìn không thấu ông ta cáo già này. Tuy tôi đã sớm biết ông ta là hình thái thứ hai, nhưng vẫn nghi ngờ, thật ra ông ta đã đạt tới trạng thái cực hạn của hình thái thứ hai rồi, mà dù không phải, cũng có được lực lượng cực kỳ dũng mãnh. Muốn giết chết ông ta, nếu không có ba, năm người cơ bản không thể làm được, trừ phi là mai phục ám sát!"
"Đã xác nhận hài cốt chưa? Thực sự là Liễu cục sao?" Triệu Thanh Miên vội vàng hỏi.
Gã đã theo bên người Sở Bạch chấp hành nhiệm vụ trong cục thật nhiều năm rồi, đương nhiên cũng có chút hiểu biết về Liễu cục. Xét về tổng thể, người này mang tới cho gã một loại cảm giác thường thường nhạt nhạt, nhưng sâu không lường được, khiến trong lòng người ta vô cùng kiêng kị.
"Tôi tận mắt nhìn rồi, đúng là ông ta." Ánh mắt Sở Bạch trở nên âm trầm: "Chết rất thảm, nội tạng đều bị đào rỗng, chỉ có tứ chi và đầu còn miễn cưỡng được giữ hoàn hảo."
"Có phải bọn họ đã gặp khư hay không?" Sắc mặt Triệu Thanh Miên khẽ biến.
Liễu Tích Xuyên kia vốn là cục trưởng cục Khư Bí, chuyên môn quản lý các nơi xảy ra sự kiện khư thú tại khu Hắc Quang, tới cuối cùng bản thân lại bị khư săn giết?
Nghe có vẻ khá châm chọc.
“Nếu chỉ đánh giá bằng mắt thường, thì vô cùng có khả năng... Là khư cấp A!" Sở Bạch trầm thấp nói: "Nếu là khư cấp B, không thể xảy ra tình huống Liễu cục không có cơ hội để chạy trốn, tôi không tin một vị cục trưởng như ông ta lại không có khư binh bảo mệnh, dù không có thật, ít nhất ông ta cũng đủ khả năng tạo ra một vài động tĩnh, nhưng sau khi tôi hỏi thăm khoa Tình Báo bên kia mới biết, nơi Liễu cục hy sinh, không hề phát sinh bất cứ động tĩnh lớn gì. Tuy vậy, trước mắt sự kiện này vẫn đang phải điều tra thêm, tôi cũng âm thầm phái người đi dò xét rồi, nhưng không có thu hoạch."
Trong lòng Triệu Thanh Miên trầm xuống.
Đúng vậy, không có khả năng là khư cấp B, trừ phi là vài con liền một lúc, nhưng hầu hết đám khư cấp B đều thuộc về cấp như lãnh chúa, gần như không một ai từng gặp chúng nó hành động theo đàn, mỗi một con đều có lãnh địa riêng, cũng có ý thức lãnh địa rất mạnh.
Bình thường, khư cấp B rất hiếm khi lai vãng mọi nơi, trừ phi đồ ăn gần sào huyệt của nó đã bị ăn sạch.
"Nói như vậy, chẳng lẽ trong khu Hắc Quang chúng ta có một con khư cấp A lai vãng?" Triệu Thanh Miên cảm nhận được từng cơn bất an.
Khư cấp A sẽ lai vãng đi khắp nơi, nói không chừng ngay lúc này, nó đang ở ngay bên người bọn họ.
Hơn nữa, khư sẽ chọn lựa những món đồ ăn mỹ vị.
Đối với khư, tồn tại càng có khư lực tràn đầy, càng là đồ ăn ngon miệng.
Và loại khái niệm này bao hàm cả khư và nhân loại mạnh mẽ.