Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 592 - Chương 592. Lợi Dụ Nhân!

Chương 592. Lợi Dụ Nhân! Chương 592. Lợi Dụ Nhân!

Nói như vậy, khả năng cao là Liễu cục đã bị một con khư cấp A đói bụng nào đó tập kích, cũng có thể con khư kia bị khư lực tràn đầy ẩn trong cơ thể Liễu cục hấp dẫn mà tìm đến.

"Còn có tình huống gì khác không?" Triệu Thanh Miên thấy Sở Bạch vẫn một mực im lặng không đáp, trong lòng lập tức nảy sinh nghi hoặc.

Là chiến hữu tác chiến lâu dài bên cạnh Sở Bạch, vừa thấy thái độ của đối phương khác lạ, gã lập tức nhìn ra Sở Bạch còn có tâm sự khác.

"Không nói rõ được." Sở Bạch trầm giọng nói: "Có vẻ như nguyên nhân Liễu cục chết là do khư cấp A, nhưng sau ông ta khi chết, phản ứng trong cục lại có chút kỳ quái, giống như bọn họ đã sớm biết chuyện này từ trước rồi."

Triệu Thanh Miên có chút giật mình, nói: “Anh đang nghi ngờ, trong cục có người ám hại Liễu cục?"

"Ai cũng muốn ngồi lên vị trí cục trưởng này, không nói rõ được..."

Triệu Thanh Miên im lặng, đúng là như thế.

Cái này gọi là lợi ích dụ hoặc lòng người.

"Hiện giờ Liễu cục đã chết, nhưng đối với chúng ta, đây cũng là một cơ hội." Bỗng nhiên Triệu Thanh Miên nhìn về phía Sở Bạch: "Anh tọa trấn khu Hắc Quang chúng ta, lại là người có chiến lực mạnh nhất trong cục, hiện giờ Liễu cục lại hy sinh ngoài ý muốn, tôi cảm thấy anh có thể tới cung Tuyết bên kia tự tiến cử, xin đảm nhiệm chức cục trưởng. Một khi có cục Khư Bí làm chỗ dựa, về sau này, công ty của chúng ta tuyệt đối có thể phát triển nhanh chóng, đuổi kịp các thế lực khác, lũng đoạn mạch máu kinh tế của khu Hắc Quang!"

Nói tới đây, hai mắt gã lập tức tỏa sáng.

Sở Bạch khẽ gật đầu: "Tôi đã phái người hành động rồi, nhưng không thể tự mình tiến cử được, mà cần có người khác tiến cử thay, nếu không ngược lại sẽ làm bản thân bị người khác hiềm nghi."

Triệu Thanh Miên vỗ đầu: "Cũng là anh cẩn thận."

Bỗng nhiên, dụng cụ truyền tin của Sở Bạch vang lên.

Ánh mắt Triệu Thanh Miên khẽ động, gã hơi cúi đầu muốn ra khỏi phòng.

"Không cần." Sở Bạch giữ gã lại ở, sau đó tiếp nhận, từ dụng cụ truyền tin truyền đến một tin tình báo.

Sở Bạch nghe xong, đôi mắt khẽ nheo lại.

Triệu Thanh Miên cũng đứng im tại chỗ, chờ người bên đó nói xong, cuộc gọi chấm dứt mới bắt đầu lên tiếng.

"Tìm được nguyên nhân Liễu cục chết rồi sao?" Triệu Thanh Miên có chút kinh dị, hỏi: "Tình báo có đáng tin không?"

"Là người trước kia từng được điều tới đội chúng ta, chính là Tiểu Lý đã được tôi cứu trong một lần làm nhiệm vụ đó." Sở Bạch cũng không kiêng kỵ Triệu Thanh Miên, trực tiếp nói: "Sau này tôi thấy tâm tư cậu ta tinh tế, mới điều cậu ta rời khỏi đội chúng ta, chuyển đến công tác tại khoa Tình Báo. Hiện giờ cậu ta đang là khoa trưởng khoa Tình Báo."

Triệu Thanh Miên có chút giật mình, cũng có chút kinh dị nhìn về phía Sở Bạch.

Gã vẫn còn nhớ rõ chuyện này, nhưng có vẻ như lúc ấy, Tiểu Lý kia từng bị Sở Bạch mắng mỏ thậm tệ, sau đó mới bị đá ra khỏi đội ngũ thay cho trách phạt, không nghĩ tới, hoá ra chuyện này đều là một màn kịch và ngay từ khi đó, Sở Bạch đã sớm hạ xuống một nước cờ rồi?

Và dù là gã, cũng không biết tới câu chuyện này.

Ngay lập tức, ánh mắt Triệu Thanh Miên nhìn về phía Sở Bạch càng mang theo khâm phục vô vàn, trong lòng lại càng cảm thấy bản thân vừa rời khỏi biên đội số một, đã nhanh chóng đi theo Sở Bạch tìm nơi nương tựa là lựa chọn không hề sai lầm.

"Đi thôi, chúng ta qua đó một chuyến." Sở Bạch đứng dậy, trực tiếp nói.

"Được." Triệu Thanh Miên cũng lập tức muốn chuyển người rời đi.

"Từ từ đã." Sở Bạch dừng lại, chợt xoay người đi vào một gian phòng khác.

Không lâu sau đó, Sở Bạch đã được võ trang hạng nặng đi ra.

Triệu Thanh Miên có chút nghi hoặc nhìn gã.

"Cẩn thận một chút luôn đúng đắn." Sở Bạch nói.

Đêm tối.

Tại trấn Tây Lam, nơi giao tiếp giữa khu Hắc Quang với vùng ngoại ô.

Một chiếc xe vũ trang màu đen lập tức lao nhanh tới, tựa như đã hòa thành một thể với màu đen của bóng tối xung quanh, chỉ còn lại ánh đèn xe sáng ngời, giống hệt con ngươi của một con cự thú loài bò sát.

Tình trạng đường xá xóc nảy, làm cho chiếc xe có chút lay động, tới cuối cùng, nó dừng lại phía trước một quán rượu.

"Hoan nghênh quang lâm." Trong quán rượu truyền đến âm thanh sang sảng.

Sở Bạch nhíu mày, gã theo Triệu Thanh Miên xuống xe, hai người liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt cho nhau. Sau đó, Triệu Thanh Miên đi ở phía trước, bĩnh tĩnh vén cửa quán rượu lên, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống, kéo dài cái bóng của hai người ngoài cửa.

Trong quán rượu có chút náo nhiệt, có mười mấy nam nữ đang ngồi bên trong uống rượu, vung quyền, đánh bạc đổ xúc xắc trên bàn.

Hiển nhiên cách ăn mặc của Sở Bạch và Triệu Thanh Miên, không hề tương xứng với loại phục trang tùy tiện của những người xung quanh.

Triệu Thanh Miên đi về phía trước, nhưng mới tiến lên được một bước, đã bị Sở Bạch kéo lại.

Sở Bạch nhìn quanh một vòng, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Trong quán rượu nho nhỏ này, lại tụ tập tới hai vị hình thái thứ hai, đúng là quá để mắt đến chúng tôi mà.”

Triệu Thanh Miên thầm run rẩy.

Im lặng.

Gần như chỉ một giây, bầu không khí vốn ồn ào trong quán rượu, chợt bị người ta ấn công tắc, khiến cho toàn bộ thanh âm đều biến mất.

Và không biết từ lúc nào, đôi mắt của những con người lúc trước còn đang vung quyền, uống rượu với nhau, lại đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Sắc mặt Triệu Thanh Miên khẽ biến, trở nên có chút khó coi.

Đây là một cái bẫy sao?

Nhưng tình báo là Tiểu Lý bên kia truyền đến mà... Đáng chết, ngay cả ân cứu mạng cũng phản bội!

Bốp bốp bốp ~!

Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, ông chủ quán rượu trực tiếp đứng thẳng dậy từ phía sau quầy bar, giống như một con gấu ngựa, thân hình cao lớn ấy trực tiếp chạm tới nóc đỉnh của tủ rượu phía sau quầy bar.

Chỉ một cử động này cũng khiến những chiếc đèn chân không hình mũ được treo rủ xuống phía trên dãy bàn và lối đi, khẽ lắc lư nhè nhẹ.

Đám muỗi đang bay múa bên dưới, lập tức đến gần ngọn đèn giống như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, và không có tình huống bất ngờ nào xảy ra, chúng nó nhanh chóng bị nhiệt độ bên ngoài những ngọn đèn chân không nọ làm bỏng, rồi đánh văng ra ngoài, và trực tiếp biến mất trong màn ánh sáng ấm áp ấy.

Bình Luận (0)
Comment