Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 593 - Chương 593. Xem Ra Cậu Còn Chưa Đủ Thông Minh!!!

Chương 593. Xem Ra Cậu Còn Chưa Đủ Thông Minh!!! Chương 593. Xem Ra Cậu Còn Chưa Đủ Thông Minh!!!

"Quả nhiên… không hổ là đại đội trưởng tiền nhiệm của cục Khư Bí, năng lực điều tra rất lợi hại." Thạch Lôi nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt mang theo một chút tán thưởng.

Sở Bạch lạnh lùng nhìn gã. Rất nhanh đôi mắt nọ thoáng ngưng lại khi vừa chạm phải dấu ấn chữ thập màu đen được khắc trên cổ tay gã: "Người của Giáo hội Hắc Quang? Chúng tôi và các người vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ các người định thừa dịp Liễu cục của chúng tôi không có ở đây, để gây sự, làm loạn?”

“Ha ha..." Thạch Lôi không khỏi nở nụ cười.

Những người khác trên bàn rượu cũng nở nụ cười, nhưng đều là ngoài cười nhưng trong không cười.

"Cho cậu hai lựa chọn, một là lựa chọn quy thuận chúng tôi, hai là... Tối nay qua đêm ở chỗ này?” Thạch Lôi mỉm cười nói.

Sắc mặt Sở Bạch cực kỳ lạnh nhạt, nói: "Tôi vốn định sau khi kế vị cục trưởng, sẽ tự mình tới tìm Giáo hoàng của mọi người tâm sự bàn chuyện hợp tác, không nghĩ tới dã tâm của các người còn không nhỏ, nhân lúc này đôi bên còn chưa động thủ, các người hãy tự hỏi bản thân xem, rút cuộc các người muốn làm bạn bè của tôi, hay làm địch nhân của Nghĩ Hậu?”

Thạch Lôi nhìn bộ dáng thong dong tự nhiên của gã, vẻ mặt lập tức lộ ra một chút kỳ quái.

Quả nhiên Liễu Hoàng làm việc thật kín kẽ... Thạch Lôi âm thầm cảm thán, kể cả người từng là đại đội trưởng lâu năm trong cục, cũng không biết một chút nào về thân phận của ông ấy.

"Cậu rất cẩn thận." Thạch Lôi đánh giá Sở Bạch, rồi mỉm cười nói: "Cũng rất đa nghi. Và có vẻ như đây chính là nguyên nhân mà Liễu Hoàng không nhìn trúng cậu. Cậu chỉ thích hợp để nguyện trung thành với chính mình, nhưng không thích hợp để nguyện trung thành với người khác.”

Sở Bạch nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

"Ừm… hiện giờ Liễu Hoàng đã chết, có nói cho cậu biết cũng không sao." Thạch Lôi nhẹ giọng nói: "Liễu cục của các người, chính là Giáo hoàng đại nhân tiền nhiệm của chúng tôi.”

“Ầm” một tiếng, cả Sở Bạch lẫn Triệu Thanh Miên đều cảm giác trong đầu ong ong, rung động đến trống rỗng.

Liễu cục là Giáo hoàng của Giáo hội Hắc Quang?

Sở Bạch thoáng ngây người một lát, đột nhiên trong đầu gã lại xuất hiện vô số suy nghĩ, cùng với đủ loại chuyện kỳ lạ trong quá khứ… Bất chợt gã bừng tỉnh, khó trách gã luôn cảm thấy Liễu cục có chút kỳ quái... về cách mà ông ấy xử lý các sự kiện trong quá khứ ...

Hóa ra là như vậy.

Sở Bạch bừng tỉnh, rồi lập tức nhìn về phía Thạch Lôi trước mặt: "Cho nên Liễu cục chết vì đám người trong giáo hội các người mưu nghịch? Bằng không các người không thể ra tay với chúng tôi nhanh như vậy, cũng sẽ không mạo muội ra tay với chúng tôi.”

Thạch Lôi còn muốn mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, bỗng nhiên một giọng nói già nua truyền đến từ bên cạnh: "Bạo Phong, cậu nói hơi nhiều rồi đó.”

Con ngươi của Sở Bạch thoáng mở to, bởi vì gã vừa nhìn thấy Đỗ Minh bình thản bước ra từ trong bóng tối.

Hiển nhiên khí tức của một tồn tại hình thái thứ hai khác mà lúc trước gã cảm nhận được chính là Đỗ Minh trước mặt.

"Đã lâu không gặp." Đỗ Minh dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Sở Bạch, nói: "Tôi có một đề nghi cho cậu, đó là gia nhập với chúng tôi đi. Kiên nhẫn của tân Giáo hoàng có hạn, cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu, mau chóng đưa ra lựa chọn đi.”

“Lão Đỗ..." Triệu Thanh Miên bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt rung động, kết hợp với lời nói của Thạch Lôi, cuối cùng gã cũng chậm rãi hiểu được, hóa ra hai thế lực mạnh nhất của khu Hắc Quang bao gồm cả giáo hội Hắc Quang và cục Khư Bí đều nằm trong tay Liễu cục.

Vậy hiển nhiên chuyện lão Đỗ từng bị sa thải kia, cũng là bút tích của Liễu cục.

Ông ấy vẫn luôn lấy cục Khư Bí làm tổ, rồi vận chuyển nhân tài cho giáo hội Hắc Quang sao?

Hơn nữa gã vẫn còn nhớ, khi lão Đỗ phạm sai lầm bị sa thải, ông ấy vẫn chỉ là giai đoạn đầu, nhưng tới hiện giờ...

Sở Bạch rơi vào im lặng, hồi lâu sau gã mới chậm rãi nói: "Chuyện tới hiện giờ, có vẻ như tôi chỉ có thể lựa chọn gia nhập mà thôi."

"Cậu là người thông minh." Đỗ Minh nói.

"Có thể mang tôi đi gặp vị tân nhậm Giáo hoàng của các người không?" Sở Bạch bày ra dáng vẻ bình thản, tựa như đã dỡ xuống toàn bộ phòng bị, sau đó đi về phía hai người bọn họ.

Đỗ Minh mỉm cười: "Đương nhiên là được..."

Nhưng khi khoảng cách giữa hai bên bị rút ngắn lại một cực kỳ nhất định, Sở Bạch chợt phát lực, ngân quang lóe ra, gã vừa rút kiếm đâm thẳng về phía Đỗ Minh, đồng thời cũng phóng thích năng lực của mình.

Phốc!

Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, bởi vì người phải phun ra một ngụm máu tươi lại chính là Sở Bạch. Gã lập tức kinh sợ nhìn về phía Đỗ Minh.

"Xem ra cậu còn chưa đủ thông minh." Đỗ Minh thở dài.

Chỉ thấy bên dưới lớp da thịt toàn thân Sở Bạch, đã nhô lên từng đường kinh mạch và gân màu xanh màu tím. Đây chính là biểu hiện trên cơ thể một người bị năng lực sương độc của Đỗ Minh ảnh hưởng.

Loại sương độc này vô sắc vô vị, là loại năng lực ám sát rất mạnh, dù là Sở Bạch cũng không thể phòng bị được.

Trong lúc ấy, Triệu Thanh Miên ở phía sau Sở Bạch, đã hít thở không thông tựa như bị người ta bóp chặt yết hầu.

Hiển nhiên dưới ảnh hưởng từ năng lực của trảm khư giả hình thái thứ hai, gần như giai đoạn đầu không hề có một chút năng lực phản kháng nào.

Ngay sau đó, gã đã bị những người khác trên bàn rượu nhanh chóng ấn ngã xuống đất.

"Đến đây đi, để cho tôi xem xem cùng là đại đội trưởng, nhưng chênh lệch giữa các người lớn đến mức nào." Thân hình Thạch Lôi lập tức bành trướng, cơ bắp toàn thân phình ra, trở nên càng thêm khổng lồ. Cùng lúc ấy, gã lập tức xuyên qua quầy bar trong hiện thực, trực tiếp giết về phía Sở Bạch.

Làm năng lực giả hệ cường công duy nhất trong các giáo chủ, lực chiến đấu chính diện của Thạch Lôi rất mạnh, lúc này lông tơ cả người gã đều trở nên thâm thúy, giống như đã hóa thân một con gấu lớn.

Phanh.

Một quyền trên tay Thạch Lôi dứt khoát gào thét lao ra ngoài, lực kéo của gió khiến Sở Bạch không khỏi biến sắc, gã vội vàng nâng kiếm ngăn cản.

Quyền kiếm đụng nhau, thân thể Sở Bạch trực tiếp bị đụng bay ngược đi.

Mấy phút đồng hồ sau, Thạch Lôi mang theo Sở Bạch trong tình trạng thê thảm như chó chết quay trở lại quán bar. Gã lắc lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Cùng là người từng đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng của cục Khư Bí, vậy mà sức chiến đấu lại chênh lệch lớn đến như vậy, đúng là quá mức mà!"

Bình Luận (0)
Comment