Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 594 - Chương 594. Là Chênh Lệch Giữa Ta Và Hắn, Hay Là Chênh Lệch Giữa Hắn Và Ta?

Chương 594. Là Chênh Lệch Giữa Ta Và Hắn, Hay Là Chênh Lệch Giữa Hắn Và Ta? Chương 594. Là Chênh Lệch Giữa Ta Và Hắn, Hay Là Chênh Lệch Giữa Hắn Và Ta?

Sở Bạch vốn đang hấp hối, hai tay bị vặn vẹo phế bỏ, thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống, chợt nghe được lời nói của Thạch Lôi, trong lòng gã không ngừng trầm xuống, khó trách gã lại không nhìn thấy Hứa Thâm, hóa ra ngay cả hắn cũng bị tập kích rồi sao...

Nhưng chiến lực chênh lệch thật lớn... Là chênh lệch giữa ta và hắn, hay là chênh lệch giữa hắn và ta?

Ngay lúc suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, Sở Bạch đã bị Thạch Lôi kéo ra ngoài quán rượu.

Mà những người khác trong quán rượu cũng nhanh chóng đi theo hai người bọn họ ra ngoài.

Không lâu sau đó, đoàn người đi vào trong giáo đường của trấn Tây Lam.

Hai người Thạch Lôi và Đỗ Minh đẩy cửa ra, trên mặt bọn họ lập tức thể hiện vẻ cung kính vô vàn, từ từ bước đến phía trước pho tượng nữ thần Hắc Dạ được đặt bên trong giáo đường.

Nơi ấy có một bóng người đang lặng lẽ ngồi, nhẹ nhàng lật xem một quyển giáo điển dày nặng trong tay.

"Giáo hoàng, chúng tôi đã mang người đến." Thạch Lôi quỳ một gối, trực tiếp đặt Sở Bạch xuống ngay bên chân mình, rồi quỳ rạp xuống mặt đất.

Sở Bạch miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ trông thấy bóng lưng cao lớn trên ghế, chờ tới lúc gã mở Khư Nhãn, nhìn xuyên thấu qua lưng ghế dựa mới thấy rõ hơn một chút, có vẻ như bóng dáng nọ khá là trẻ tuổi.

Và người này... có chút quen mắt.

"Thuận lợi hay không?" Đúng vào lúc ấy, giọng nói vang lên.

Sở Bạch và Triệu Thanh Miên vốn đang bị đám thành viên cốt cán của giáo hội áp chế đằng sau, đồng thời trừng lớn đôi mắt, nhìn người nọ bằng ánh mắt không sao tin nổi.

"Thuận lợi hơn những gì chúng tôi tưởng tượng." Thạch Lôi lập tức trả lời, trong lòng oán thầm, cũng may mục tiêu lần này không phải loại biến thái giống như ngài, làm hại chúng tôi đã khẩn trương vô ích một hồi.

Không ai hay biết, trước khi đám người Sở Bạch bước vào quán rượu, trong lòng nhóm thành viên giáo hội đảm nhận nhiệm vụ phục kích chờ đợi là bọn họ đây, có bao nhiêu lo âu, thấp thỏm.

"Ừm." Hứa Thâm khép giáo điển lại, rồi đứng dậy, quay đầu nhìn qua, lập tức đối diện với dáng vẻ chật vật của hai người Sở Bạch và Triệu Thanh Miên.

Mà ngay lúc hai người bọn họ nhìn thấy gương mặt của Hứa Thâm, con mắt gần như đã trừng muốn vỡ ra rồi.

"Là cậu? !" Sở Bạch kinh sợ buột miệng nói.

Rơi vào loại tình huống trước mắt, dù gã có trầm ổn đến mức nào, cũng khó giấu được cảm giác kinh hãi trong giọng nói: "Cậu là Giáo hoàng của bọn họ? Cậu... Là cậu hãm hại Liễu cục? !"

Hứa Thâm giơ tay phẩy phẩy, tựa như muốn xua tan loại âm thanh làm người khác phiền hà trước mắt ra xa.

"Đừng lớn tiếng như vậy. Liễu cục đã chết, trong cục sẽ có tân cục trưởng mới đi lên nhậm chức, nhưng đương nhiên, người nọ không thể là anh được."

Sở Bạch trừng mắt thật lớn, trong lòng lại phun trào khí lạnh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến hai năm, chuyện người trẻ tuổi trước mắt gã trở thành đại đội trưởng, đã đủ để dọa người rồi, nhưng tới hiện tại, hắn còn có thể leo lên làm Giáo hoàng của giáo hội Hắc Quang? Hơn nữa, Đỗ Minh và tồn tại có lực lượng biến thái bên cạnh gã đây còn kính cẩn nghe theo hắn như vậy...

Đây là gã đang nằm mơ sao?!

Trong đầu liên tục bị những tình huống vượt ngoài dự kiến đánh sâu vào, Sở Bạch cũng có chút thất thần, nhưng rất nhanh, dục vọng muốn sống mãnh liệt đã giúp gã tỉnh táo lại.

"Hứa Thâm, chúng ta đều là người của cục Khư Bí, chuyện đêm nay chỉ là hiểu lầm, tôi vốn không định làm cục trưởng, nếu như cậu muốn, chỉ cần nói một câu, tôi nhường cho cậu." Sở Bạch vội vàng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Thâm vẫn bình tĩnh, thờ ơ.

Sở Bạch lập tức ý thức được thế cục trước mắt, đã không tồn tại tình huống gã nguyện ý "nhường cho đối phương hay không” rồi.

Gã vội vàng sửa lại: "Hiện giờ cậu là cục trưởng, nhưng kiểu gì cục Khư Bí bên kia cũng cần người đảm nhiệm đại đội trưởng, hỗ trợ cậu xử lý những việc vặt vãnh như trảm khư kia, mà loại chuyện này, tôi rất quen thuộc."

Biện pháp tốt nhất để sống sót, là lộ ra giá trị của chính mình.

Sở Bạch am hiểu sâu sắc đạo lý này. Suy cho cùng, nếu là bản thân gã, gã cũng không muốn nghe những lời cầu xin tha thứ vô nghĩa.

“Anh cảm thấy bên cạnh tôi thiếu người sao?” Hứa Thâm nhìn xuống Sở Bạch, nói: “Hai người bên cạnh anh, không thể thay thế địa vị của anh sao?”

Sở Bạch nhìn ra sát ý từ trong ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thâm, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi, nói: “Hứa Thâm, ngày xưa chúng ta vốn không thù không oán, nếu như tôi nhớ không lầm, thì lúc trước tôi chính là người dẫn đội giải cứu cậu từ trong tay khư thú, dù cậu không nhớ phần tình nghĩa này, ít nhất cũng không cần đuổi cùng giết tận chứ?”

Hứa Thâm lẳng lặng nhìn gã, một lúc lâu sau mới nói: “Được, tôi cho anh một cơ hội.”

Đôi mắt Sở Bạch tỏa sáng.

“Giết anh ta.” Hứa Thâm hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Triệu Thanh Miên đang bị ấn xuống mặt đất.

Sắc mặt Sở Bạch lập tức ngưng trệ, da mặt hơi co giật, cuối cùng gã chậm rãi lắc lắc thân thể, quay đầu nhìn lại.

Triệu Thanh Miên cũng mở to hai mắt nhìn tới, bởi vì cái đầu bị gắt gao ấn chặt xuống mặt đất, khiến cho giọng nói của gã trở nên khàn khàn: “Tôi, tôi cũng nguyện ý trung thành, xin đừng giết tôi!”

“Đáng tiếc anh theo nhầm người rồi.” Hứa Thâm lạnh nhạt nói.

Trong lòng Triệu Thanh Miên lập tức trào dâng chua xót. Lúc trước khi Hứa Thâm vừa trở thành đại đội trưởng, gã đã trực tiếp đệ đơn xin nghỉ hưu, hiện giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy, gã tiếp tục ở lại biên đội số một, có phải hiện giờ sẽ là một quang cảnh khác hay không?

“Tiểu Triệu đã theo tôi nhiều năm, cậu ấy là trợ thủ đắc lực của tôi, tôi nguyện trung thành với cậu, nhưng bên người cũng cần có trợ thủ, có thể đổi người khác được không?” Sở Bạch cắn răng một cái, chợt quay đầu nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm liếc nhìn gã: “Ý anh là muốn tiếp tục kéo bè kết phái ở ngay dưới mí mắt của tôi?”

Trong lòng Sở Bạch phát lạnh, gã lập tức hiểu được chuyện này đã không còn đường để cứu vãn nữa.

Gã cắn răng, thân thể run rẩy.

Hứa Thâm liếc mắt ra hiệu, Thạch Lôi lập tức buông thân thể Sở Bạch ra.

Sở Bạch cúi đầu, chậm rãi bò dậy, cuối cùng gã xoay người, đi về phía Triệu Thanh Miên.

“Sở ca, đừng…” Triệu Thanh Miên trợn tròn mắt, từ sâu bên trong con ngươi tràn ngập sợ hãi và không cam lòng.

Sở Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ tới gần từng bước, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Thanh Miên.

Bình Luận (0)
Comment