Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 595 - Chương 595. Tôi Đã Thấy…

Chương 595. Tôi Đã Thấy… Chương 595. Tôi Đã Thấy…

Hai tay của gã đã bị Thạch Lôi cắt đứt, mảnh da thịt thối vẫn dính vào làn da, không ngừng lắc lư trên đó, hiển nhiên gã không thể ra tay được.

Những người xung quanh nhanh chóng lui xuống, Triệu Thanh Miên giãy dụa bò dậy từ dưới mặt đất, vừa nhìn thấy ánh mắt của Sở Bạch, gã lập tức hiểu được ý tưởng trong lòng gã, rồi không khỏi lộ ra nụ cười thảm.

“Thực xin lỗi, người anh em.” Sở Bạch cất giọng khàn khàn, trầm thấp nói.

Ánh mắt Triệu Thanh Miên xẹt qua bả vai Sở Bạch, nhìn về phía đám người Hứa Thâm và Thạch Lôi ở phía sau.

Gã hiểu, vào giờ phút này, bọn họ có chạy đằng trời.

“Vậy đến đây đi, để tôi dùng mạng của tôi, giúp anh một lần cuối cùng!”

“Được…” Sở Bạch chỉ nói một chữ, rồi không đợi Triệu Thanh Miên mở miệng nói thêm một lần nữa, đột nhiên cái đầu gã hạ xuống, mở miệng hung hăng cắn xé động mạch chủ trên yết hầu của Triệu Thanh Miên.

Triệu Thanh Miên trợn tròn mắt, bên trong tràn ngập thống khổ. Gã muốn giãy dụa, nhưng tới cuối cùng nỗi thống khổ trong mắt biến thành chua xót, rồi chậm rãi trở nên thoải mái, nhẹ nhàng.

Máu tươi chảy xuống dọc theo cần cổ, tới lúc chết Triệu Thanh Miên cũng không hé răng rên nửa lời, trong giáo đường chỉ còn lại âm thanh cắn xé gặm nhấm của Sở Bạch không ngừng vang vọng.

Chẳng bao lâu sau, khí tức sinh mệnh của Triệu Thanh Miên đã tiêu tán, yết hầu cũng bị cắn đứt.

Sở Bạch há miệng, thân thể Triệu Thanh Miên “Rầm” một tiếng rơi xuống đất. Gã nằm trên mặt đất hơi co giật một hồi, máu tươi từ yết hầu và trong miệng ồ ồ trào ra.

Sở Bạch chống đầu gối xuống đất, rồi chậm rãi đứng dậy, hai bên má dính đầy máu tươi. Gã quay đầu lại nhìn Hứa Thâm, nói: “Hiện tại có thể chưa?”

Đỗ Minh và Thạch Lôi khẽ nhíu mày, cả hai đều nhìn về phía Hứa Thâm.

Ánh mắt Hứa Thâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, dường như hắn đã sớm đoán được một màn này, lập tức nhẹ giọng nói: “Lại đây, để tôi làm lễ đăng quang cho anh.”

Sở Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gã lập tức kéo thân thể chồng chất vết thương của mình đi qua, tới trước mặt Hứa Thâm.

Trong lòng gã có chút do dự, nhưng vẫn dừng lại trước mặt Hứa Thâm, đang muốn quỳ xuống hành lễ, bỗng nhiên bàn tay Hứa Thâm lại nhanh chóng nâng cơ thể của gã dậy.

Sở Bạch có chút giật mình, từ trong đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng gã chưa kịp nói gì lại thấy Hứa Thâm chậm rãi tới gần, bờ môi hơi mấp máy.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt vui mừng của Sở Bạch trực tiếp trở thành cứng đờ, đồng tử hung hăng co rút lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.

Lại nghe “Phốc” một tiếng, thân thể Sở Bạch bị Hứa Thâm đẩy ra, ngã ngược trở lại mặt đất, khoang bụng đã bị xé rách.

Mà Hứa Thâm lại nắm chặt mảnh nội tạng trong tay, tựa như là gan.

“Xử lý đi.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên từ trong miệng Hứa Thâm.

Sở Bạch ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn nguyên nỗi khiếp sợ không sao tin được.

Rơi vào mắt người khác, có vẻ như đó chính là nỗi khiếp sợ khi Hứa Thâm đột nhiên ra tay giết chết gã. Nhưng chỉ có một mình Sở Bạch mới biết, trong lòng gã kinh hãi tuyệt đối không phải cái chết bất ngờ kia, mà nguyên nhân chân chính lại vì câu nói vừa nãy của Hứa Thâm: “Tôi đã thấy lúc anh giết chết “Ma ma” của tôi, và suýt chút nữa anh cũng giết cả tôi luôn rồi…”

Thấy…

Sở Bạch cảm giác trong đầu mình vừa bị giáng cho một đòn mãnh liệt.

Đến tột cùng người trẻ tuổi trước mắt này là nhân loại, hay là khư thú?

Vào thời điểm gã cứu hắn, rõ ràng đối phương là một vụ dân, nhưng hiện giờ hắn lại nói… Hắn thấy được?

Một bóng dáng khôi ngôi lập tức xuất hiện, ngăn cản ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm của gã, kẻ nọ tựa như một người khổng lồ vừa bước tới, chính là Thạch Lôi.

Cùng với đó, một bàn chân cực lớn cũng nhanh chóng che khuất toàn bộ tầm nhìn của gã.

Phanh!

Đầu Sở Bạch bị giẫm nát.

Thạch Lôi nhấc chân lên, kiểm tra một chút, sau đó vẫy vẫy tay, để người kéo ra bên ngoài xử lý.

Khi Thạch Lôi quay đầu, gã đã nhìn thấy trên khóe miệng Hứa Thâm có dính một chút vết máu, mà khối nội tạng trong tay hắn, lại không cánh mà bay.

Trong lòng Thạch Lôi trào dâng một hồi lạnh lẽo, gã vội vàng cúi đầu nói: “Giáo hoàng, hiện giờ gần như cả cục Khư Bí đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể an bài cho Ngụy Ngôn kia lên ngôi.”

“Không vội, còn phải chờ cung Tuyết phê duyệt xuống đã, vừa vặn ngày mai tôi cần tới cung Tuyết trực ban, có thể biết trước tin tức.” Hứa Thâm nói.

Nói gì thì nói, cục Khư Bí cũng là cơ cấu dưới tay Nghĩ Hậu, loại chuyện hoán đổi vị trí cục trưởng này, dù lấy ra thư thoái nhượng và đơn tiến cử do Liễu cục để lại, cũng cần phải thông qua Nghĩ Hậu phê duyệt, mới có thể “Chính thức” nhậm chức.

“Nếu Nghĩ Hậu không phê duyệt, chúng ta biết làm sao bây giờ?” Thạch Lôi hỏi.

“Vậy đổi người khác, đổi đến khi cô ấy phê chuẩn mới thôi.”

Trước khi Hứa Thâm rời khỏi giáo đường, hắn lập tức phân phó cho Đỗ Minh đi an bài đưa hai con khư thú đến địa điểm mình chỉ định, sau đó không cho hai người bọn họ đi theo, mà lập tức quay trở lại khu phố Nham La.

Lúc về đến nhà, Hứa Thâm lập tức phát hiện ra Hắc Tuyết đã đói đến mức trèo lên trần nhà.

“Sao lúc nào em cũng thích chơi trên tường vậy?” Hứa Thâm tiện tay đóng cửa lại.

Hắc Tuyết lập tức nhảy xuống, bóng dáng cực kỳ nhẹ nhàng: “Đối với em, tất cả đều bằng phẳng, vách tường chỉ là cách các anh xưng hô thôi.”

Điểm này cũng đúng… Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, nhưng cũng không tiếp tục rối rắm trên phương diện này nữa, hắn nói: “Đợi một lát đồ ăn sẽ được chuyển đến, hẳn là em đói lắm rồi.”

“Ừm ừm.” Hắc Tuyết liên tục gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Hứa Thâm sờ sờ đầu cô ấy, lập tức phát hiện ra Mai Phù đang đứng bên cạnh hơi trừng mắt nhìn mình, hắn vội vàng rút tay trở về.

Hiện tại, biểu hiện của Hắc Tuyết đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày hôm trước, ngay cả khi cô ấy phải đói khát chờ đợi cả một ngày dài, cũng không nổi giận nữa.

Đây là một loại chuyển biến tốt.

Không lâu sau đó, khư thú đã được Đỗ Minh an bài đưa tới.

Trong giáo hội Hắc Quang cũng có nhà xưởng chăn nuôi khư thú, quy mô cũng tương tự như hội Truy Quang.

Hứa Thâm xuống lầu lấy “Đồ ăn” lên, và khi Hắc Tuyết hưởng thụ, hắn lại ở bên cạnh tiến hành thử nghiệm tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment