Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 596 - Chương 596. Rơi Sâu Vào Sẽ Bị Lạc!!!

Chương 596. Rơi Sâu Vào Sẽ Bị Lạc!!! Chương 596. Rơi Sâu Vào Sẽ Bị Lạc!!!

Mặc Vệ xuất hiện bên người Hứa Thâm, hấp thu hai quả táo Hoàng Kim. Rất nhanh, bên trong thân thể Mặc Vệ xuất hiện biến hóa, tựa như có tia sáng màu bạc trong suốt lưu động. Biến hóa này càng mang đến cho gã xúc cảm chân thật, khí tức tản ra cũng càng thêm hùng hậu.

Hứa Thâm gọi điểm đặt neo trong sương mù ra, bên trong vẫn còn một quả táo Hoàng Kim.

Đây là quà do Phản Nội Quân đưa tới. Lúc trước, hắn không tìm được quả khác để đối chiếu, nên vẫn không dám mạo muội ăn vào, hiện tại lấy ra để kiểm tra so sánh, liền biết là hàng thật, không pha trộn bất cứ thứ gì.

Hứa Thâm yên tâm giao nó cho Mặc Vệ ăn.

Rất nhanh, quả táo Hoàng Kim này cũng bị Mặc Vệ hấp thu, ánh sáng màu vàng di chuyển bên trong cơ thể, sau đó dần dần biến mất.

Hứa Thâm lập tức nhắm mắt lại, tu luyện bí thuật Vụ Ẩn Hành Giả.

Bóng dáng Mặc Vệ lướt qua cửa sổ, đi vào trong hư không bên ngoài, xung quanh đều là sương mù.

Giờ phút này, những thứ lúc trước chạm vào người không hề mang đến cảm giác, chỉ làm cho hắn cảm thấy sương mù lạnh lẽo, thì hiện giờ đã trở nên khác biệt, chúng vây quanh cơ thể, tựa như bản thân đang mặc một chiếc áo bông thật dày.

Bóng dáng Mặc Vệ lang thang trong sương mù, không chút trở ngại. Hứa Thâm có cảm giác dù cho Mặc Vệ có đi thật lâu trong sương mù, cũng sẽ không bị ăn mòn.

Hiển nhiên, tới hiện giờ, gã đã đủ tư cách làm “Mạo hiểm gia” rồi.

“Con trai.” Đột nhiên, trong sương mù truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng.

Hứa Thâm thoáng sửng sốt, âm thanh này... ?

"Con trai..."

Tiếng kêu gọi mờ mịt kia lại vang lên, nhưng tựa như lần này nó càng gần hơn một chút.

Lần này Hứa Thâm nghe rất rõ, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, làm sao "Ma ma" có thể rời khỏi được? Lại còn ở trong sương mù nữa chứ?

Ngay khi Hứa Thâm đang vô cùng nghi hoặc, đột nhiên, thông qua con mắt của Mặc Vệ, hắn nhìn thấy màn sương mù phía trước chợt sôi trào lên, và một con quái trùng giống như con rết đang từ từ đi tới.

Mà âm thanh mềm nhẹ kia, cũng được phát ra từ bên dưới gọng kìm của con quái trùng.

Sưu!

Đột nhiên quái trùng lao đến tập kích Mặc Vệ.

Mặc Vệ cũng phản ứng lại, gã nhanh chóng trốn tránh, rồi bất chợt vung quyền ra ngoài.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, ngay lúc nắm tay đang vung tới, tốc độ vốn rất nhanh, chợt trở nên nhanh hơn, một quyền hung hăng đánh xuyên qua đầu quái trùng.

Năng lực “lấy nhỏ đổi lớn” cũng có tác dụng ở trên người Mặc Vệ?

Hứa Thâm thầm cảm thấy kinh ngạc, hắn lại nhìn về phía quái trùng đã bị đánh chết, lập tức phát hiện ra thân thể của nó đã hóa thành một dạng như sương khói nhanh chóng tiêu tán đi, rồi dung nhập vào bên trong sương mù.

Mà tiếng kêu gọi lúc trước, nhưng theo đó mà biến mất.

"Vụ trùng này lại có thể mê hoặc lòng người..." Hứa Thâm nhướng mày, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, dựa theo thuyết pháp trên bí thuật, người tu luyện bước vào giai đoạn thứ hai được gọi tên là mạo hiểm giả, có thể xuyên toa trong sương mù.

Nếu tiếp tục tiến lên một bước nữa, đó là giai đoạn thứ ba, mê vụ giả.

Một khi bước vào giai đoạn này sẽ có nguy cơ bị rơi sâu vào trong sương mù, dễ dàng bị sương mù đồng hóa, cũng sẽ nghe được giọng nói nhỏ thần bí truyền đến từ bên trong sương mù.

Chẳng lẽ, sau khi Mặc Vệ ăn xong ba quả táo Hoàng Kim, gã đã đạt tới giai đoạn thứ ba rồi?

Suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm nhanh chóng chuyển động. Lúc này, Mặc Vệ đang đứng bên trong sương mù, nhưng đã không còn cảm giác bị ăn mòn hay rét lạnh nữa, ngược lại, khi được sương mù vây quanh, gã còn truyền tới một loại cảm giác đặc biệt vui sướng.

Cả người nhẹ nhàng bay bổng, tựa như đang đặt mình trong mây mù.

Nếu có thể hoàn toàn dung nhập vào trong đó, có lẽ sẽ càng thêm tuyệt vời...

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Hứa Thâm đã nhanh chóng bừng tỉnh. Hắn lập tức thông qua tầm mắt của Mặc Vệ nhìn lại, lập tức trông thấy trước mắt mình là một mảnh trắng xóa, không phân rõ phương hướng.

Hứa Thâm vội vàng mở to mắt, rồi nhanh chóng tụ tập khư lực trên hai mắt, nhìn xuyên thấu vách tường, quan sát mảnh sương mù trắng xoá bên ngoài.

Dù Khư Nhãn có thể thẩm thấu vào trong sương mù, nhưng Hứa Thâm vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng Mặc Vệ, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang ở một nơi nào đó ngay phía trước mình mà thôi

"Mặc Vệ đã dung hợp cùng sương mù rồi?" Hứa Thâm thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức, hắn lại lao lên nóc nhà, ngưng mắt nhìn ngó chung quanh.

Nếu Mặc Vệ không thể trở về, Hứa Thâm sẽ vĩnh viễn mất đi gã.

Hứa Thâm lần theo vị trí mà hắn cảm nhận được, lập tức nâng tay đánh ra một luồng gió.

Gió nhẹ xẹt qua, lại cấp tốc biến thành lớn, chờ đến lúc cơn gió này rời xa thân thể hắn chừng 4 mét, nó đã hình thành một cơn gió thật mạnh, thổi tan một mảnh sương mù trước mắt.

Hứa Thâm hướng ánh mắt chăm chú quan sát khoảng trống vừa xuất hiện sau khi sương mù tản ra, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ở bên trong.

Hứa Thâm nhanh chóng đuổi theo qua, cũng nhanh chóng thấy rõ Mặc Vệ đang đứng bất động tại chỗ.

May quá... Hứa Thâm nhẹ thở ra một hơi, rồi lập tức ra lệnh cho Mặc Vệ trở về.

Quỷ dị chính là, rõ ràng hai người đã gần trong gang tấc nhưng thông qua tầm mắt của Mặc Vệ, Hứa Thâm vẫn chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa như cũ, và hiển nhiên, tình huống này có nghĩa là Mặc Vệ không thể nhìn thấy hắn.

Chỉ hắn có thể nhìn thấy Mặc Vệ thôi...

Trong lòng Hứa Thâm thầm trở nên căng thẳng, bỗng nhiên hắn ý thức được, nếu không phải hai mắt của hắn khá đặc biệt, thì có lẽ ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấy Mặc Vệ nữa.

Đây là nguy hiểm trong giai đoạn mê vụ giả sao?

Một khi rơi sâu vào sẽ bị lạc!

Trong nháy mắt, Hứa Thâm lập tức bắn ra từng luồng sợi khư, rồi rất nhanh, những sợi khư nọ đã hóa thành xiềng xích. Hình dạng của những chuỗi xiềng xích này, giống hệt loại xiềng xích nằm trên người con khư hắn từng gặp được trong lúc trực ban thân vệ, chỉ hơi khác một chút là chúng càng thêm cứng cỏi lại cô đọng hơn thôi.

Xiềng xích bay vào bên trong sương mù, đánh tan sương mù, sau đó xẹt qua bên người Mặc Vệ.

Nhưng trong tầm mắt của Mặc Vệ, chỉ có sương mù khẽ tung bay.

Xiềng xích lập tức chuyển hướng lượn vòng, muốn đụng vào Mặc Vệ, nhưng chỉ đánh vào khoảng không.

Xảy ra tình huống này bởi Mặc Vệ vốn là lực lượng tâm linh, mà xiềng xích lại chính là khư lực.

Bình Luận (0)
Comment