Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 597 - Chương 597. Thành Lập “Hải Đăng”

Chương 597. Thành Lập “Hải Đăng” Chương 597. Thành Lập “Hải Đăng”

"Trở về!" Hứa Thâm trợn to hai mắt, trong mắt hắn phản chiếu bóng dáng của Mặc Vệ, rồi bỗng nhiên chuỗi xiềng xích kia đã mơ hồ xảy ra một chút biến hóa nào đó, nó lập tức cuộn lại, quấn quanh cánh tay Mặc Vệ.

Sưu!

Bóng dáng Mặc Vệ bị túm trở về từ trong sương mù.

Mà thông qua tầm nhìn của Mặc Vệ, rút cuộc Hứa Thâm cũng thấy được chính mình ở bên trong sương mù.

Hắn thoáng thở dốc vài hơi, giai đoạn thứ ba này thật sự rất nguy hiểm, rõ ràng hắn chỉ thăm dò và tu luyện, vậy mà chỉ suýt chút nữa thôi, Mặc Vệ đã gặp chuyện không may rồi.

"Tạ ơn..." Hứa Thâm lầm bầm lầu bầu, rồi nhanh chóng kéo Mặc Vệ trở lại bên người.

Hiện giờ Mặc Vệ đã đạt tới giai đoạn thứ ba, mỗi khi cho gã đi thăm dò sương mù, cần phải cẩn thận hơn mới được.

Trừ phi có thể đột phá đến giai đoạn thứ tư, hải đăng.

Như vậy gã sẽ không bị lạc bên trong sương mù nữa, dù đến bất cứ nơi nào, cũng có thể trở về, tìm lại hiện thực.

Bóng dáng hạ xuống, Hứa Thâm trở lại trong phòng.

"Tại anh không lưu lại tọa độ đó, làm như vậy rất dễ mù biến mất ở trong sương." Trong phòng, có vẻ sau khi Hắc Tuyết nhìn thấy Hứa Thâm trở về, cô ấy đã biết được chuyện hắn vừa trải qua chuyện, lập tức tỏ ra khôn ngoan nói.

Lúc này cô ấy đã ăn cơm xong, thoạt nhìn cả người đều cực kỳ an phận thành thật, giống hệt một học sinh ba tốt (là học sinh có đủ các phẩm chất: tư tưởng đạo đức tốt, học tập tốt, thân thể tốt, là tỷ lệ bình chọn được bắt đầu thiết lập cố định từ năm 1954 của Trung Quốc).

Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, Hắc Tuyết là tồn tại cấp quân vương, có lẽ cô ấy đã đạt đến giai đoạn hải đăng rồi, nếu được cô ấy hướng dẫn, khẳng định hắn có thể học được nhanh hơn.

Mặc dù trong bí thuật cũng có ghi lại kinh nghiệm, nhưng chỉ dựa vào sách vở để tự ngộ, tiến triển quá mức chậm chạp.

"Phải lưu lại tọa độ như thế nào?" Hứa Thâm hỏi.

Hắc Tuyết cười hì hì nói: "Trước tiên, anh cần phải tìm được một thứ mà anh quen thuộc nhất, sau đó để thứ quý giá nhất đó ở lại, ví dụ như trái tim, đầu… chẳng hạn. Sau khi làm như vậy, anh sẽ không bị lạc nữa."

"..."

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì. Hắn hơi hoang mang hỏi: "Vậy cái gì được gọi là thứ bản thân quen thuộc nhất? Nếu để lại cả trái tim và đầu, còn có thể sống được hay sao?"

"Có thể mà." Hắc Tuyết nói xong, lập tức đưa tay gỡ trái tim của mình, đưa tới trước mặt Hứa Thâm: "Ca ca, anh muốn không? Anh muốn em sẽ cho anh nhé."

Hứa Thâm nhìn trái tim đen tuyền trước mắt, do dự một chút cuối cùng vẫn không nhận. Hắn có cảm giác kể cả khi mình cầm trái tim này, phỏng chừng cũng không uy hiếp được đến sinh mệnh của Hắc Tuyết.

Đừng thấy con khư nào cũng có chút tố chất thần kinh mà lầm, tư duy của bọn chúng đều không ngu xuẩn chút nào.

"Cậu có thể dùng tôi làm tọa độ cho cậu nha." Mai Phù đang ngồi ở trên bàn, lập tức cười dài nói.

Hứa Thâm ngẩn ra.

Lấy tọa độ là Mai Phù sao?

Hắc Tuyết nói "Thứ" mà bản thân quen thuộc nhất... Dường như từ “Thứ” này có thể bao hàm hết thảy.

Lại nói, so sánh với Hắc Tuyết kia, hiển nhiên lời Mai Phù nói càng đáng tin cậy hơn, hoặc là… càng bình thường hơn.

"Vậy nếu anh tìm được thứ mà bản thân quen thuộc nhất rồi, nên xác định tọa độ như thế nào? Anh cũng không giống em, có thể lưu lại trái tim và cái đầu, cho nên loại chuyện như vậy đừng nói đến nữa. Em còn có biện pháp khác hay không?" Hứa Thâm hỏi Hắc Tuyết.

Nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, hắn muốn nghe xem Mai Phù có thể trả lời câu hỏi này hay không.

"Vậy anh để lại cánh tay và bụng đi." Hắc Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói.

"..."

Mai Phù che miệng nở nụ cười, nói: "Cô ấy nói đúng mà, nhưng thứ mà cô ấy chỉ chính là vị kia bên cạnh cậu đó. Cậu cần phải ra lệnh cho người ta cô đọng ra một phần nội tạng trước, rồi có thể dùng nó làm điểm đặt neo để định vị."

Vị kia bên cạnh ta? Là Mặc Vệ sao?

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn lập tức nghĩ đến phần nội dung được ghi lại bên trong bí thuật, mê vụ giả muốn tiếp tục đột phá, cần thành lập "Hải đăng" của bản thân.

Chẳng lẽ “hải đăng” này chính là cô đọng ra nội tạng?

Hứa Thâm lập tức kêu gọi Mặc Vệ, rồi lên tiếng phân phó: "Anh kiên nhẫn chịu đau một chút nhé."

Nói xong, hắn lập tức đưa tay vào bên trong thân thể Mặc Vệ, và nhanh chóng phát hiện, quả nhiên bên trong này cực kỳ trống trải. Hắn sờ loạn một hồi chỉ chạm đến một thứ gì đó có kích cỡ bằng ngón tay út.

Hứa Thâm lôi nó ra nhìn, thì ra là một đoạn ruột non.

Thứ này cũng coi như nội tạng rồi, chỉ hơi nhỏ mà thôi.

Hứa Thâm dự định thử trước xem sao.

Hắn lại đi lên nóc nhà, khiến cho Mặc Vệ tiến vào sương mù, mà trong tay hắn lại túm chặt đoạn ruột non mới lôi ra kia.

Rất nhanh, tầm nhìn của Mặc Vệ lại bị sương mù che giấu, thậm chí hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng Mai Phù kêu gọi từ xa xa truyền đến.

Hứa Thâm không thèm để ý tới âm thanh nọ, hắn lập tức lệnh cho Mặc Vệ quay về.

Mà một màn kế tiếp, lại làm Hứa Thâm có chút kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì biện pháp Mặc Vệ quay về cực kỳ quỷ dị, thân thể gã lại trực tiếp đổ sụp xuống rồi co rút vào bên trong, tay chân tứ chi, đầu… tất cả đều chui thẳng vào trong bụng, tựa như muốn lộn trái ra vậy.

Ngay khi Mặc Vệ co lại chỉ còn kích thước cỡ một quả cầu, bên trong mảnh sương mù trước mắt gã đã xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, đúng là bản thân Hứa Thâm.

Sau đó, Mặc Vệ vọt tới rất nhanh, lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Thâm.

Lúc này thân thể gã cũng phục hồi trở lại như cũ, chỉ là mỏng manh hơn lúc trước rất nhiều.

Hứa Thâm cũng cảm nhận được Mặc Vệ đã suy yếu đi rồi.

Hơn nữa lúc trước khi gã trở về, mối liên hệ giữa hai người bọn họ trở nên cực kỳ mỏng manh, có vẻ như nếu khoảng cách giữa hai bên xa hơn một chút, rất có khả năng gã sẽ bị lạc.

Hứa Thâm nhìn nhìn đoạn ruột non trong tay, lại nhét vào trong bụng Mặc Vệ.

Hắn chờ một lát, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt Mặc Vệ đã khôi phục lại một chút, mới để cho gã về nhà.

Bình Luận (0)
Comment