Nói thật, không chỉ mình Mặc Vệ trở nên suy yếu, cả bản thân Hứa Thâm cũng xuất hiện từng đợt mệt mỏi.
"Xem ra biện pháp là đúng, nhưng Mặc Vệ còn chưa đủ mạnh..." Hứa Thâm thì thào tự nói.
Sau đó, hắn trở lại trong phòng, rút thanh đoản kiếm đã chọn được từ trong kho bí bảo ra luyện tập một giờ, mới lên giường đi vào giấc ngủ.
Hắc Tuyết muốn mon men tới gần mép giường, nhưng bỗng nhiên cô ấy cảm nhận được điều gì, sắc mặt đại biến, lập tức lui trở lại một góc tường khác, cuộn tròn người lại, không dám hó hé gì nữa.
Sáng sớm, Hứa Thâm đã ngáp một cái, rồi rời giường.
Trải qua một giấc ngủ, hắn vẫn có cảm giác đầu váng mắt hoa, hiển nhiên đây là di chứng sau đợt tu luyện tối hôm qua cùng Mặc Vệ, liên lụy khiến cho tinh thần của hắn cũng không được phấn chấn.
Hứa Thâm búng tay một cái, sau đó đứng dậy đánh răng.
Chờ sửa soạn xong xuôi, hắn mới mở cửa phòng, chợt nhìn thấy một thanh niên đang bưng một phần bữa sáng bằng hai tay, với vẻ mặt đầy sợ hãi thành kính đang đứng ngay ngoài cửa.
Hứa Thâm tiếp nhận bữa sáng, sau đó đóng cửa, tự mình hưởng dụng.
"Anh ăn cái này sao, ca ca?" Hắc Tuyết chen người đi tới, rồi lộ ra vẻ mặt đồng tình nhìn Hứa Thâm.
"Cố gắng chịu đựng một chút là được mà, ha ha. Hơn nữa, anh đâu có kén chọn như em." Hứa Thâm tức giận nói.
Nói đến đây, bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến chính sự: "Hôm nay em đừng đi theo anh, anh cần đi gặp cô gái đã đánh em lần trước, nếu em đi cùng, rất có khả năng sẽ bị cô ấy phát hiện ra."
"A? Vậy chẳng phải anh đi sẽ rất nguy hiểm hay sao?" Hắc Tuyết giật mình nói: "Ca ca ơi, anh không phải đối thủ của cô ta đây, đừng đi."
"Anh đâu có đi báo thù, chỉ tới tìm hiểu một chút thôi, không sao cả." Bên ngoài Hứa Thâm vẫn giữ vẻ mặt như thường nói, nhưng trong lòng hắn lại yên lặng đính chính, là ca ca của em muốn đi làm bảo tiêu tài sản cho nhà người ta đó.
"Vậy em cũng đi."
"Không được." Hứa Thâm tỏ thái độ kiên quyết.
Hắc Tuyết do dự nói: "Nếu không... Anh để cho tỷ tỷ cùng anh đi? Nếu tỷ tỷ nguyện ý hỗ trợ, khẳng định là cô ta sẽ bị ăn luôn."
Mai Phù đang ngồi bên cạnh bàn ăn của Hứa Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng hất lên, tựa như đang muốn nói, cậu xem, ánh mắt của cô ấy thật không tồi.
"Tỷ tỷ có chuyện của tỷ tỷ, chúng ta không thể thường xuyên làm phiền tỷ tỷ được." Hứa Thâm nói.
Tựa như Hắc Tuyết có chút kiêng kị với vị tỷ tỷ này, cô ấy không dám tiếp tục nói thêm nữa, chỉ “Ừm” một tiếng. Chờ nghĩ ngợi một lát, Hắc Tuyết lại hỏi: "Vậy anh đi bao lâu sẽ trở về?"
"Bốn ngày, cũng có khả năng sẽ càng lâu hơn." Hứa Thâm đã sớm lên kế hoạch cho quãng thời gian này, hắn trực tiếp nói luôn: "Trong mấy ngày này, anh cho phép en rời khỏi nhà, nhưng không thể chạy loạn khắp nơi được, chỉ có thể tới những địa điểm mà lúc trước anh từng đưa em đi thôi. Em đi tìm đồ ăn cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn, đừng để người khác tìm được mình. Còn nữa, em không được ăn người mặc hai loại trang phục lúc trước đâu, đã nhớ chưa nào?"
Hắc Tuyết lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, cô ấy nghĩ nghĩ một hồi, chợt nói: "Nếu không, ca ca ăn luôn em đi?"
"Ăn luôn em hả?" Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, hắn lập tức nhìn về phía Hắc Tuyết: "Nghĩa là em nguyện ý dung hợp với anh, tiến vào cơ thể của anh sao?"
Hắn không hề quên, Hắc Tuyết vẫn luôn nhớ mãi không quên với mấy hành động "Ăn luôn" và "Hợp Thể".
Nhưng mà lúc trước Hắc Tuyết chỉ muốn tự mình ăn tươi vị ca ca này mà thôi.
"Không phải loại ăn luôn đó." Hắc Tuyết nâng cánh tay trắng như tuyết lên, rồi đưa tới trước mặt Hứa Thâm: "Không phải nội tạng đâu, chỉ là cắn một miếng nhỏ trên cánh tay này thôi. Làm như vậy, em có thể thông qua bộ phận đã được anh ăn luôn này, để luôn ẩn giấu ở trong thân thể ca ca."
Trong lòng Hứa Thâm lập tức có chút thất vọng, quả nhiên cả hai mới chung với nhau chưa được mấy ngày, khư cấp A đây có dễ bị lừa gạt như vậy.
"Vậy sau khi ăn xong, em có thể rời khỏi thân thể của ca ca hay không?" Hứa Thâm hỏi.
Lúc trước, Hắc Tuyết buông xuống trấn Tây Lam, là thông qua lọn tóc trên vai hắn.
"Có thể, nhưng làm như vậy sẽ phá hư thân thể ca ca, cho nên tốt nhất là đừng rời khỏi sẽ thỏa đáng hơn." Hắc Tuyết nói: "Hơn nữa, em chỉ muốn ở trong thân thể ca ca, lén lút quan sát bà điên đáng giận kia thôi."
"Vậy em có bị cô ấy phát hiện ra hay không?"
"Nếu cô ta không phải trảm khư giả đặc biệt nhạy bén, về cơ bản sẽ không."
"Thế nếu cô ta là trảm khư giả đặc biệt nhạy bén thì sao?"
"Thì ca ca nguy hiểm rồi."
"Ừm, anh cũng cảm thấy như vậy..." Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, nói: "Tốt nhất là em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng có chạy loạn."
Hứa Thâm trực tiếp phủ quyết đề nghị của Hắc Tuyết, bởi vì cách này không phải ăn nội tạng, cho nên Hắc Tuyết không thể trở thành "Người nhà" của hắn được.
Chỉ vẻn vẹn là cắn một miếng trên cánh tay, Hắc Tuyết cũng có thể trốn ở trong người hắn chơi trò đóa miêu miêu (Ú òa), nhưng lỡ như cô nàng này bị phát hiện…
Đến lúc ấy, cái giá phải trả cực kỳ đáng sợ.
Hắn tuyệt đối sẽ không nuông chiều cho Hắc Tuyết làm loạn như vậy đâu.
"Ca ca, em thực sự muốn đi xem mà..." Hắc Tuyết kéo cánh tay Hứa Thâm nhẹ nhàng lay động, bắt đầu làm nũng nói.
Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để phán đoán, Hắc Tuyết tuyệt đối là thiếu nữ da trắng xinh đẹp đáng yêu, làm người ta rất khó từ chối yêu cầu của cô ấy.
"Nghe lời." Nhưng đương nhiên là một màn này không đủ trình độ khiến gương mặt Hứa Thâm thay đổi, hắn lập tức gõ một cái lên đầu của cô ấy: "Cẩn thận tỷ tỷ tự mình tới dạy dỗ em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hắc Tuyết lập tức cứng đờ, cô ấy rụt cổ lại, lộ ra vẻ mặt khẩn trương, lén lút quan sát chung quanh, cánh tay đang giữ chặt Hứa Thâm cũng chầm chậm buông lỏng.
"Anh đi đây."
Hứa Thâm phất tay, không tiếp tục nhiều lời cùng Hắc Tuyết nữa. Hắn đã xuống lầu, lái xe tới cung Tuyết trong khu thành thị.
Sau khi Hứa Thâm đi vào cung Tuyết đưa tin, người khác đều đã lục tục đuổi tới.
"Hứa Thâm." Lâm Hiểu vốn là thành viên tương đối hiếu chiến trong đội, vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã cười nói, không còn cảm giác xa lạ như lần đầu tiên hai người gặp mặt nữa: "Chờ thời gian trực ban lần này chấm dứt, chúng ta cùng chơi đùa một chút nhé."