Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 603 - Chương 603. Có Vài Người Không Giúp Được Chúng Ta Nhưng Có Thể Hại Chúng Ta!

Chương 603. Có Vài Người Không Giúp Được Chúng Ta Nhưng Có Thể Hại Chúng Ta! Chương 603. Có Vài Người Không Giúp Được Chúng Ta Nhưng Có Thể Hại Chúng Ta!

Bằng một nửa lượng Tịnh Khư Tề cần thiết để thăng cấp lên hình thái thứ hai… Hứa Thâm thầm than trong lòng.

Phải biết rằng, kể cả với thân phận hiện giờ của hắn, muốn kiếm được lượng Tịnh Khư Tề lớn như vậy, cũng có chút khó khăn, nhưng một cục trưởng khu Dạ Oanh lại có thể tiện tay đưa tặng người ta nhiều như vậy…

Khó trách khu Dạ Oanh lại là đại khu được xếp hạng gần với khu Mẫu Hoàng của Nghĩ Hậu như vậy, đúng là béo đến chảy mỡ.

Chỉ sợ thứ mà khu Dạ Oanh của cục Khư Bí thiếu không phải là tài nguyên, mà là người có thể trở thành hình thái thứ hai.

“Đừng xem thường vị cục trưởng Vương Thanh kia, ít nhất gã cũng là hình thái thứ hai cực hạn, thậm chí còn đã sớm nắm giữ trạng thái khư lực cực hạn rồi.” Lâu Hải Âm nói với Hứa Thâm.

Lâm Hiểu nhún vai nói: “Vậy thì như thế nào? Vừa nãy, khi nhìn thấy chúng ta, anh ta vẫn phải ngoan ngoãn cười làm lành đó thôi? Anh ta có thể đánh, nhưng có đánh thắng được Nghĩ Hậu hay không?”

“Đừng nên quá kiêu ngạo. Cậu phải biết rằng đã từng xảy ra tình huống có một vài thân vệ đột nhiên biến mất. Xảy ra loại chuyện như vậy, toàn là vì bọn họ đã đắc tội với người không nên đắc tội. Và chỉ cần người ta ra tay sạch sẽ, chưa chắc đã không dám trêu chọc chúng ta.” Trần Lỗi cảnh cáo.

“Vậy cũng không có gì. Chúng ta là hình thái thứ hai, muốn lặng yên ám sát không một tiếng động, có gì khó khăn chứ?” Lâm Hiểu vẫn không cho là đúng.

Không lâu sau, chiếc xe đã chạy vào tổng bộ của hội Hải Đường Huynh Đệ.

Dường như hội Hải Đường Huynh Đệ bên này cũng nhận được tin tức từ trước rồi. Bởi vì chờ chiếc xe của đám người Hứa Thâm chạy đến phía dưới tòa lầu tổng bộ, đã có người chờ sẵn ở bên ngoài.

“Đúng là có nhiều cơ sở ngầm thiệt.” Hàn Bằng Phi lắc đầu cười, nhưng trên gương mặt lại có chút hưởng thụ loại cảm giác này được người ta thời thời khắc khắc chú ý tới này.

Được người khác đặc biệt chú ý tới cũng mang lại trải nghiệm được coi trọng.

Người đứng ở dưới lầu nghênh đón bọn họ chính là Bạch Nha và Tri Chu Nam, Bạch Nha nhìn thấy Hứa Thâm bình tĩnh bước từ trên xe xuống, nhưng vẻ mặt không có chút biến hóa nào, ánh mắt trực tiếp xẹt qua hắn, ngược lại người này đi lên nghênh đón Uông đội.

Hứa Thâm và Bạch Nha nhìn nhau, vẻ mặt hắn vẫn như thường lệ. Trong một khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu ý tứ của đối phương.

Tuy Hứa Thâm không gia nhập vào hội Hải Đường Huynh Đệ, nhưng cũng coi như một người hợp tác với bọn họ, mà loại hợp tác này cứ cố gắng để ít người biết tới là tốt nhất.

Rất nhanh, bọn họ đã được mời lên lầu.

Mấy vị hình thái thứ hai của hội Hải Đường Huynh Đệ đều ở đây, chỉ duy nhất vị lão giả có biệt danh Ưu Hoạn tiên sinh kia là không có mặt.

Sau một phen hàn huyên khách khí, Uông Thành cũng trực tiếp nói thẳng lý do.

“Chuyện bức tường bị nứt, thật sự không liên quan tới chúng tôi. Thậm chí còn vì chuyện này, chúng tôi đã tổn thất không ít huynh đệ. Các anh cũng biết đấy, trong cơ thể những con xác vẫn lang thang gần bức tường này đã sớm không còn khư binh nữa, săn giết bọn chúng không có chút giá trị nào cả.”

“Ngược lại săn giết bọn chúng còn phải tổn binh hao tướng. Loại chuyện tồi tệ này cục Khư Bí còn mặc kệ, huống chi là dựa vào chúng tôi? Cũng không biết kẻ gây nên tình huống kia đã chết hay chưa? Nhưng kẻ này lại vừa vặn chọn đúng địa bàn kinh doanh của tập đoàn chúng tôi mà xuống tay. Anh xem… chuyện này thật xui xẻo.” Hải Đường mang vẻ mặt bị oan uổng, không ngừng kể khổ với Uông Thành.

Uông Thành nhướng mày, nói: “Chúng tôi vừa từ cục Khư Bí bên kia đi tới, làm sao biết được nhiều như vậy? Cho nên nơi này xảy ra chuyện, các anh đều phải chịu trách nhiệm.”

“Vậy quá oan uổng cho chúng tôi rồi.” Hải Đường nói: “Cục Khư Bí là tổ chức ăn thuế, được người nộp thuế như chúng tôi cung cấp nuôi dưỡng. Theo lý, bọn họ phải có trách nhiệm bảo vệ những người nộp thuế như chúng tôi. Chúng tôi còn là xí nghiệp tư nhân nữa chứ? Nhưng hiện tại anh lại bảo chúng tôi phải chịu trách nhiệm, có khác nào đảo ngược toàn bộ rồi? Các anh nghĩ thử xem, chuyện lớn vừa xảy ra, các anh lại để chúng tôi chắn trước, có đạo lý nào như vậy?”

“Anh hãy hiểu cho rõ, nếu chúng tôi điều tra ra chuyện này có liên quan đến các anh, thì bất kể là ai cũng không bảo vệ được các anh đâu.” Uông Thành chăm chú nhìn gã nói.

Hải Đường cũng nhìn thẳng vào gã: “Tuy chúng tôi có động tay động chân làm chút buôn bán nhỏ, nhưng loại chuyện lớn này, lại tuyệt đối không dám đụng vào.”

Thấy gã vẫn một mực cứng đầu như vậy, Uông Thành cũng biết, có hỏi cũng chẳng tác dụng gì, vì vậy gã lập tức đứng dậy: “Nếu bên kia đã là địa bàn của các anh, thì hẳn là các anh rất quen thuộc với nó. Vậy làm phiền mấy người các anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”

“Tại sao chúng tôi phải làm loại chuyện khổ sai kiểu này?” Tri Chu Nam không nhịn được nói: “Điều luật nào yêu cầu chúng tôi phải phối hợp với các anh?”

“Chuyện có liên quan tới sự hưng vong của thành Bạch Nghĩ, một con kiến sống trong này cũng phải có trách nhiệm. Luật pháp này đã đủ hay chưa?” Uông Thành lạnh lùng nói.

“Điểm này không phải là luật pháp.” Tri Chu Nam phản bác.

“Nhưng luật pháp lại không thay đổi được điểm này.” Uông Thành hừ lạnh nói.

Hải Đường ngăn Tri Chu Nam lại, tỏ vẻ phối hợp nói với Uông Thành: “Được, chúng tôi đi cùng các anh một chuyến.”

Uông Thành hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người dẫn theo đám người Hứa Thâm rời đi.

“Lão đại, việc này không liên quan tới chúng ta, vì sao phải nghe theo bọn họ? Chúng ta đã ra sức còn không nhận được kết quả tốt. Chờ sau này khi chuyện được giải quyết, công lao đều thuộc về bọn họ, khẳng định là không nhắc tới chúng ta.” Tri Chu Nam chờ cho đám người Hứa Thâm rời đi, lập tức nói.

“Không còn cách nào khác, có vài người không giúp được chúng ta, nhưng lại có thể hại chúng ta.” Hải Đường nói: “Coi như nể mặt Nghĩ Hậu đi, dù sao nơi này cũng chỉ có một vương.”

Vẻ mặt Tri Chu Nam đầy oán giận, nhưng cũng chỉ có thể buồn bực không nói thêm nữa.

“Thu thập đi, chúng ta cứ phối hợp với bọn họ là được, lấy an toàn của bản thân làm trọng.” Hải Đường nói.

Không bao lâu sau, bọn họ đã xuống lầu đi theo xe của đám người Hứa Thâm, cùng nhau hướng về vùng ngoại thành ở phía Tây thành.

Bình Luận (0)
Comment