Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 602 - Chương 602. Nỗi Niềm Khó Nói!

Chương 602. Nỗi Niềm Khó Nói! Chương 602. Nỗi Niềm Khó Nói!

Sau khi chiếc xe dừng lại, một vị trung niên thoạt nhìn đã hơn 40, có dáng vẻ của cục trưởng, tự mình tiến lên nghênh đón bọn họ. Người này cầm tay Uông Thành, thân thiết hàn huyên một hồi.

Hứa Thâm mở Khư Nhãn ra quan sát một chút. Hắn lập tức nhìn ra vị cục trưởng này cũng là trảm khư giả hình thái thứ hai.

Còn nhóm lãnh đạo cao tầng bên cạnh ông ta chỉ là trảm khư giả giai đoạn đầu.

"Đừng đón tiếp long trọng như vậy. Chúng tôi tới đây chủ yếu là để hiểu biết một chút tình hình bên dưới, đừng làm như thể đến chúc mừng vậy, chúng tôi tới làm việc nghiêm túc đó." Uông Thành quan sát bầu không khí nhiệt liệt tại hiện trường, lập tức xua tay nói.

"Dễ bàn dễ bàn, chúng ta cứ vào trước lại nói sau." Cục trưởng này họ Vương, tên là Vương Thanh, thoạt nhìn ông ta là một người cực kỳ nhiệt tình, giàu có thân hòa lực. (lực lượng làm người ta nguyện ý muốn tiếp xúc, muốn thân cận)

Vương Thanh dẫn tất cả mọi người đến phòng chiêu đãi trong cục, Uông Thành cũng không tán gẫu thêm nữa, gã lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Mục đích bọn họ tìm đến nơi này là tư liệu săn giết khư thú và tình báo về khư thú ở phía Tây thành.

Vương Thanh tỏ ra cực kỳ khách khí, ông ta lập tức phân phó cho người đi lấy những loại tư liệu này tới, sau đó chợt thật cẩn thận tìm hiểu: "Uông đội, lần này mọi người đi tới phía Tây thành là thẩm tra tình hình săn giết khư thú sao?"

Uông Thành ngẩng đầu nhìn những người khác ở chung quanh, Vương Thanh lập tức hiểu ý, trực tiếp phất tay để những người khác lui ra.

"Vương cục, tình hình săn giết khư thú chỉ là chuyện nhân tiện thì kiểm tra thôi. Làm sao? Anh có nỗi niềm gì khó nói ư?" Uông Thành cố ý làm như vô tình nói.

Vương Thanh lập tức cười lấy lòng nói: "Nghe Uông đội nói kìa, chúng tôi thì có nỗi niềm gì khó nói chứ? Nhưng mà các anh tới vừa đúng lúc, quả thật chúng tôi có chút khó khăn nhỏ, cần các vị giải quyết."

Nói xong, ông ấy lập tức vẫy vẫy tay với người ở bên ngoài phòng chiêu đãi.

Không lâu sau, bỗng có hai người mang theo một cái rương tiến vào phòng chiêu đãi.

Cái rương được đặt lên bàn, mở ra, bên trong là chi chít những ống Tịnh Khư Tề được sắp xếp thật chỉnh tề.

Hiển nhiên, những thứ này chính là "Khó khăn nhỏ" cần giải quyết trong miệng vị Vương cục này.

Hứa Thâm có để ý quan sát, những ống Tịnh Khư Tề này đều có màu xanh đậm, cũng tương đương với phiên bản cao cấp.

Cũng chỉ có Tịnh Khư Tề như vậy, mới gợi nên sức hấp dẫn với bọn họ. Bằng không, lấy thân phận của bọn họ nếu muốn Tịnh Khư Tề bình thường, có thể đạt được dễ như trở bàn tay.

Nhưng hấp thu nhiều loại Tịnh Khư Tề bình thường ấy lại không tốt, thậm chí còn tốn khí lực đi bài trừ tạp chất và bột xương thối rữa bên trong ra, sẽ làm chậm trễ việc tu hành.

Uông Thành liếc mắt nhìn cái rương một cái, rồi khẽ gật đầu: “Dễ bàn thôi, chúng tôi phụng mệnh đến giải quyết khó khăn, nhưng trước tiên phải xem khó khăn này có liên quan gì đến các anh không đã.”

Nói xong, gã lập tức đưa tệp tư liệu vừa nhận được lúc trước tới cho Lâu Hải Âm ở phía sau.

Dựa vào năng lực của mình, ngoại trừ làm con mắt của đội, Lâu Hải Âm còn là người có tâm tư tinh tế nhất đám người bọn họ.

Trong khi cô ấy lật xem tư liệu, Uông Thành lại quay sang nói chuyện với Vương Thanh: “Nghe nói tường cao bên kia xuất hiện vết nứt, tình hình có chút rối loạn, anh có biết tình huống gì không?”

“Tường cao?” Vương Thanh cũng coi như một người khôn khéo, vừa nghe câu này, ông ta lập tức hiểu được mục đích của những người từ xa mà đến trước mắt, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trả lời: “Gần đây khư thú hoạt động khá thường xuyên, đúng là bên kia đã xảy ra một ít chuyện. Anh cũng biết đấy, khư thú e ngại xác. Nhưng gần đây tất cả chúng đều chạy đến bên kia, khư thú lại thích tranh đoạt khu vực săn mồi của nhau, đã làm chết không ít người.”

“Các anh đã phái người kiểm tra qua tình huống của bức tường chưa?”

“Đã phái người tìm hiểu rồi, có vẻ như là nhiều năm chưa tu sửa. Nhưng nguyên nhân cụ thể vẫn chưa tìm ra được. Tôi kiến nghị các anh tới hội Hải Đường Huynh Đệ bên kia tìm hiểu xem, hẳn là sẽ có thu hoạch.” Vương Thanh mỉm cười nói.

Uông Thành chăm chú nhìn ông ta một cái, sau đó trầm mặc không nói.

“Uống trà thôi nào.” Vương Thanh chuyển chén nước qua.

Uông Thành lẳng lặng thưởng trà, đợi đến khi Lâu Hải Âm chuyển tư liệu trong tay trả lại, gã mới đứng dậy, giao tư liệu cho Vương Thanh, bình thản nói: “Vậy chúng tôi đi tìm hiểu trước.”

“Được.” Vương Thanh đứng dậy đưa tiễn, cũng tiện tay cầm lấy “Khó khăn nhỏ” trên bàn, nói: “Những thứ này còn phải nhờ các vị vất vả.”

“Dễ bàn.” Uông Thành không tiếp, chỉ phất phất tay, Lâm Hiểu liền hiểu ý, tiến lên tiếp nhận.

Rất nhanh, đoàn người đã mang theo lễ vật được Vương Thanh tặng rời khỏi cục Khư Bí, rồi nhanh chóng ngồi lên xe.

“Tôi kiểm kê mấy thứ trong này một chút, lúc trở về sẽ chia cho mọi người.” Uông Thành nói với mấy người khác.

Lâm Hiểu nhếch miệng cười nói: “Vẫn là khu Dạ Oanh của cục Khư Bí xa hoa, ngay cả Tịnh Khư Tề cao cấp cũng có thể lấy được nhiều như vậy, khẳng định là đám người này có con đường mua sắm chuyên môn của mình rồi.”

“Đây là bản lĩnh của người ta, có hâm mộ cũng chẳng làm gì được.” Trần Lỗi nói.

“Tại sao anh ta lại đưa cho chúng ta những thứ này?” Hứa Thâm làm bộ nghi hoặc hỏi.

“Còn có thể vì sao nữa? Vì chột dạ đó.” Lâu Hải Âm hé miệng cười: “Cục Khư Bí đều có các hoạt động ngầm, làm trung gian kiếm lời vào túi riêng, hoặc là lợi dụng chức vụ vơ vét của cải, thậm chí thả khư thú đi. Đều là những chuyện rất bình thường, nếu thật sự muốn điều tra, chỉ cần tốn chút khí lực, kiểu gì có thể lôi ra được một đống. Trên đời nào có bức tường không lọt gió, phải xem chuẩn bị có chu toàn hay không thôi.”

Hứa Thâm đã hiểu, thậm chí hắn còn cảm thấy lời nói sâu sắc này tới thật đúng lúc.

“Hứa Thâm cậu còn trẻ, ít tiếp xúc, sau này tự nhiên sẽ hiểu.” Hàn Bằng Phi cười nói.

Hứa Thâm gật gật đầu.

Rất nhanh, Tịnh Khư Tề trong rương đều được kiểm kê xong, ước chừng có 450 ống.

Hiển nhiên, vị cục trưởng Vương Thanh kia đã dày công tính toán kỹ càng số lượng này.

Đội thân vệ bọn họ có tám người, Hứa Thâm và bảy người khác mỗi người 50 ống, đội trưởng Uông Thành 100 ống.

Bình Luận (0)
Comment