Thăm dò đến đoạn này, trong lòng hắn cũng hiểu rõ rồi, xem ra Nghĩ Hậu đã sớm biết chuyện Phản Nội Quân chiếm cứ ở thành Bạch Nghĩ, hơn nữa, cô ấy còn mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ bọn họ.
Thậm chí còn có khả năng, bản thân Nghĩ Hậu chính là một trong những kẻ đứng sau màn.
Nếu thực sự là như vậy, thì chuyện liên quan tới Phản Nội Quân chỉ có thể hòa hoãn, không thể tạo thành xung đột lớn hơn nữa.
"Từ xưa đến giờ, náo loạn vẫn luôn tồn tại. Ngay cả ở thời đại an bình, vẫn có người không chịu an phận, mà ở thời đại không an phận, đương nhiên sẽ có người khát vọng an bình. Đây vốn là quy luật của tự nhiên rồi, không thể trị tận gốc được." Nghĩ Hậu nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện của bản thân là được, đừng gia nhập vào bọn họ, đừng để mình bị cuốn vào vũng nước đục của bọn họ, về phần bọn họ làm như thế nào, bọn họ muốn chết như thế nào, cứ để mặc bọn họ đi."
Hứa Thâm gật gật đầu.
Từ trong lời nói của Nghĩ Hậu có thể nhìn ra, hẳn là hình thức quan hệ giữa cô ấy và Phản Nội Quân chính là chung sống hoà bình dưới nguyên tắc ngầm, Phản Nội Quân cũng không dám dễ dàng đi trêu chọc Nghĩ Hậu.
"Lui ra đi."
"Vâng." Hứa Thâm đứng dậy, rồi chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
"Đám người kia thực sự không chịu yên phận..." Chờ Hứa Thâm rời khỏi, Nghĩ Hậu chợt hướng ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, tựa như đang trông về một nơi nào xa xôi lắm: "Nhưng như vậy cũng được, hỗn loạn rất tốt, càng hỗn loạn càng thú vị..."
...
Hứa Thâm đã trở lại nơi thân vệ tập trung, lập tức nhìn thấy Uông Thành cùng với những người khác đang chờ mình.
"Nói xong rồi?" Uông Thành liếc nhìn Hứa Thâm một cái, sau đó lạnh lùng nghiêm túc nói: "Tôi lặp lại lần nữa, nếu là chuyện không tới mức đặc biệt nghiêm trọng, thì tốt nhất là cậu đừng mạo muội đi tìm Nghĩ Hậu, nếu không chờ tới lúc Nghĩ Hậu trách tội xuống dưới, toàn bộ phiên đội chúng ta đều phải gánh vác trách nhiệm cùng với cậu đó."
Hứa Thâm gật gật đầu.
Uông Thành thấy hắn không có thái độ chống đối tranh cãi, cũng không nói thêm gì nữa. Tuy Hứa Thâm là đội viên dưới quyền gã, nhưng hắn cũng là trảm khư giả hình thái thứ hai, mà loại tồn tại dạng này, có ai không dễ nóng nảy?
"Xuất phát."
Chiếc xe chuyên chúc của đội thân vệ đã chờ sẵn bên ngoài, mọi người lục tục lên xe.
Hứa Thâm nghĩ đến cô gái khư trong thư phòng kia, cũng không biết đối phương có còn ở đó nữa hay không?
Lần này hắn không có cơ hội đi nhìn một chút, nhưng như vậy cũng tốt, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách với khư sẽ sống được lâu hơn.
Chiếc xe rời khỏi khu thành thị, đi về khu Dạ Oanh ở phía Tây thành.
Trên xe, Lâm Hiểu tò mò hỏi thăm: "Cậu tìm Nghĩ Hậu là chuyện gì?"
"Một chút việc riêng thôi." Hứa Thâm quan sát những người khác trong đội ngũ, dựa theo cách nói của Nghĩ Hậu, hiển nhiên bọn họ cũng nhận được lời mời của Phản Nội Quân.
Có lẽ do hắn báo ra chuyện quả táo Hoàng Kim, Nghĩ Hậu mới dễ dàng nói loại tin tức này ra.
Lâm Hiểu giơ ngón tay cái lên: "Ngưu! Cậu không biết tính tình của Nghĩ Hậu nên dám nói dám làm thật nha. Nhưng đội trưởng nói rất đúng, về sau nếu có thể không tới tìm cô ấy là tốt nhất, chúng tôi không sợ bị phạt theo cậu, chỉ sợ cậu bị người ta trực tiếp đánh chết thôi."
Hứa Thâm kinh ngạc nói: "Nghĩ Hậu xấu tính vậy sao?"
"Suỵt." Lâm Hiểu bị câu nói này của hắn dọa cho nhảy dựng lên, gã vội vàng nhỏ giọng: "Be bé cái mồm tí coi. Lúc nói chuyện, cậu có thể dùng lời lẽ uyển chuyển một chút được không."
"... Nghĩ Hậu không đến mức xấu tính như vậy chứ?" Hứa Thâm lén lút nói.
"..." Lâm Hiểu lộ ra vẻ mặt vừa tức cười vừa hoàn toàn chịu phục rồi, sau đó gã vô lực mà tựa lưng vào ghế, nói: "Coi như tôi chưa từng nói gì với cậu nhé."
"Chúng ta đừng nên nói mấy chuyện này." Hàn Bằng Phi nói.
Gã cũng lo lắng câu chuyện của hai người kia bị Nghĩ Hậu nghe được. Suy cho cùng, chẳng một ai hay biết năng lực của Nghĩ Hậu là gì, hơn nữa cô ấy còn có thể di chuyển tại tầng sâu trong Khư giới, dù người ta đứng ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không thể trông thấy được, lỡ như cô ấy vừa vặn đi ngang qua nơi này, lại ngượng ngùng rồi.
"Đúng rồi, còn chuyện tập kích kia." Hứa Thâm nhìn về phía Lâu Hải Âm đang ngồi trên một hàng ghế khác.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một vị quân vương hoặc là khư cấp A tập kích thôi. Vừa vặn lúc ấy, phiên đội sáu chúng ta được nghỉ ngơi. Tôi cũng chỉ nghe thông qua con đường của mình, nghe kể lại mà thôi. Cậu cũng biết đấy, chiến đấu ở cấp độ quân vương, chúng ta không thể nhúng tay vào được. Lại nói, tuy chúng ta là thân vệ, nhưng trên thực tế, lại chỉ có thể chia sẻ giúp Nghĩ Hậu một vài sự kiện bình thường thôi." Lâu Hải Âm nói.
Hứa Thâm gật gật đầu. Khi quân vương chạm trán, bọn họ sẽ trực tiếp giao thủ ở tầng sâu, bởi vậy, bên cạnh có nhiều hình thái thứ hai hơn nữa, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
"Hơn nữa, chỉ vẻn vẹn là dư ba do chiến đấu lan đến, cũng làm chết không ít thân vệ rồi. Ngay lúc đó, gần như có 2 phiên đội đoàn diệt." Trong lòng Lâu Hải Âm vẫn còn sợ hãi: "Cũng may ngày đó không phải phiên chúng ta trực ban..."
Cô thật là “trung thành và tận tâm” nha... Hứa Thâm nhìn cô ấy một cái, quả nhiên những người lấy tiền lương làm việc như bọn họ đều tự mình giác ngộ được, mà ai móa nó sẽ liều mạng khi đi làm?
"Nghĩ Hậu của thành Bạch Nghĩ chúng ta là một vị quân vương, vì sao không thể khẳng định đối tượng tập kích Nghĩ Hậu là khư?" Hứa Thâm tò mò hỏi.
Lâm Hiểu bất đắc dĩ nói: "Cậu đã quên còn có nội thành sao? Cả bảy thành khác nữa? Bọn họ cũng không thân thiện với chúng ta đâu. Nếu có thể ám sát Nghĩ Hậu, không phải thành Bạch Nghĩ chúng ta sẽ có khả năng bị ép sát nhập hay sao?"
Hứa Thâm gật gật đầu, hoá ra bọn họ phỏng đoán là dựa vào chuyện này, hắn còn tưởng bọn họ có loại thủ đoạn nhận biết trinh sát nào đó đặc biệt chứ?
Lúc này, chiếc xe chở đám người Hứa Thâm đã chạy vào khu Dạ Oanh.
Không lâu sau đó, chiếc xe tiến vào đường chính, đi tới cục Khư Bí của khu Dạ Oanh trước.
Có vẻ như cục trưởng cục Khư Bí ở nơi này đã sớm nhận được tin tức từ trước, ông ấy đã dẫn theo một nhóm lãnh đạo cao tầng chờ ở bên ngoài rồi.