Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 600 - Chương 600. Thăm Dò!

Chương 600. Thăm Dò! Chương 600. Thăm Dò!

"Cái kia… Tôi có việc muốn bẩm báo với Nghĩ Hậu." Hứa Thâm báo cáo với Uông Thành trước.

Uông Thành sửng sốt, chợt nhíu mày nói: "Cậu có chuyện gì?"

"Có chuyện khá quan trọng."

"Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ cẩn thận một chút trước đi, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, thì đừng đi quấy rầy điện hạ." Uông Thành có chút không kiên nhẫn nói.

Hứa Thâm nhìn ra ý tưởng của gã, trực tiếp nói: "Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm."

Uông Thành thấy hắn đã nói như vậy, cũng vung phất tay lười nói thêm điều gì nữa: "Đi nhanh về nhanh, đừng để tất cả mọi người phải chờ một mình cậu."

"Được." Hứa Thâm vội vàng rời đi, tới phòng nghị sự của Nghĩ Hậu.

Một đội thân vệ khác đang đóng ngay ngoài cửa, trực tiếp ngăn Hứa Thâm lại, chờ quan sát thấy trên người Hứa Thâm cũng mặc trang phục thân vệ, vẻ mặt bọn họ mới thoáng dịu đi rồi hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

"Tôi có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

"Chờ chúng ta đi vào thông báo một chút đã." Một thân vệ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, rồi xoay người tiến vào trong phòng. Không lâu sau đó, người nọ đã bước ra rồi nói với Hứa Thâm: "Cậu vào đi thôi."

Hứa Thâm gật gật đầu, hắn nhanh chóng đi vào trong phòng, nhìn thấy Nghĩ Hậu đang lật xem các loại văn kiện tư liệu.

"Có chuyện gì?" Một cô gái ở bên cạnh Nghĩ Hậu bước ra, nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm lập tức quì một gối hành lễ: "Bẩm báo Nghĩ Hậu, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

"Cứ nói thẳng đi." Cô gái bên cạnh có vẻ rất thẳng thắn.

Nghĩ Hậu cũng không ngẩng đầu.

Hứa Thâm suy tư một chút, rồi trầm giọng nói: "Chuyện về Phản Nội Quân."

Động tác lật văn kiện trên tay Nghĩ Hậu lập tức dừng lại, sắc mặt của cô gái bên cạnh cũng khẽ biến, cô ta chăm chú liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, rồi lập tức lui về gần người Nghĩ Hậu.

"Phản Nội Quân đi tìm cậu sao?" Giọng nói của Nghĩ Hậu vang lên, đồng thời cô ấy cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm.

Cả người Hứa Thâm lập tức xuất hiện loại cảm giác bị nhìn thấu, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Nghĩ Hậu giao chiến cùng Hắc Tuyết. Hắn cố gắng khắc chế tư duy của chính mình, sau đó cúi đầu nói: "Nghĩ Hậu biết Phản Nội Quân sẽ tới tìm tôi?"

"Gần như Phản Nội Quân đều sẽ tiếp xúc một chút với những thân vệ ở nơi này." Nghĩ Hậu cất giọng bình tĩnh hỏi: "Cho nên… cậu muốn tới tố giác bọn họ sao?"

Hứa Thâm thầm run sợ trong lòng, chẳng lẽ bất cứ thân vệ nào cũng sẽ được Phản Nội Quân mời chào?

Mà Nghĩ Hậu lại biết được việc này…

Rút cuộc là động tác của Phản Nội Quân quá mức lộ liễu, hoặc bọn họ cố ý để cho Nghĩ Hậu biết được, từ đó khiến cho cô ấy sinh ra hoài nghi với đám thân vệ bên người, hay là tự bản thân Nghĩ Hậu thần thông quảng đại?

Hoặc… Nghĩ Hậu cũng có cơ sở ngầm trong nội bộ Phản Nội Quân bên kia?

Hiện giờ phương thức tư duy của Hứa Thâm đã càng lúc càng trở nên thành thục hơn trước, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp. Nhưng suy đoán là một chuyện, bên ngoài hắn lập tức cúi đầu nói: "Đúng vậy, thuộc hạ đã từ chối lời mời của bọn họ. Sau đó, bọn họ phái người tập kích thuộc hạ, cho nên thuộc hạ lo lắng loại chuyện tập kích này sẽ còn tiếp tục. Dù sao bọn họ cũng đưa tặng cho thuộc hạ một quả táo Hoàng Kim, nhưng vẫn bị thuộc hạ cho ăn canh bế môn."

Trên mặt Nghĩ Hậu thoáng hiện một chút kinh ngạc, sau đó cô ấy hướng ánh mắt đặc biệt có hứng thú mà quan sát Hứa Thâm: "Bọn họ lại tặng cho cậu một quả táo Hoàng Kim? Xem ra đám người ấy rất để ý tới cậu đó."

"Không dám." Hứa Thâm cúi đầu càng thấp hơn.

"Vậy quả táo Hoàng Kim kia đâu?" Nghĩ Hậu hỏi.

Hứa Thâm do dự một chút mới thành thật nói: "Cái kia... Thuộc hạ ăn mất rồi."

Nghĩ Hậu mỉm cười, lại lên tiếng: "Hóa ra là ăn mất rồi, khó trách lại chịu đến báo cáo với ta."

Hứa Thâm lộ ra vẻ tức giận nhìn Nghĩ Hậu, hỏi: "Điện hạ, mục đích của đám Phản Nội Quân này quá mức điên cuồng ngang ngược, chúng ta không đi ngăn cản sao?"

"Ngăn cản ư?" Nghĩ Hậu nở nụ cười, nói: "Ngăn cản như thế nào? Kể cả giết đi một đám này, cũng sẽ nảy sinh thêm một đám khác. Suy cho cùng, khi đối mặt với áp bức và bất công, kiểu gì cũng khiến con người ta thức tỉnh ý chí muốn phản kháng."

Hứa Thâm ngẩn ra, nghe giọng điệu của Nghĩ Hậu, tựa như cô ấy không hề chán ghét đám Phản Nội Quân, ngược lại còn có chút thưởng thức?

Chẳng lẽ... Nghĩ Hậu cũng có liên quan tới bọn họ?

Tình huống này làm Hứa Thâm nghĩ đến Liễu Tích Xuyên, ông ấy cũng là người hắc bạch đều ăn.

Chẳng lẽ lão đại sau lưng Phản Nội Quân, chính là Nghĩ Hậu?

Cũng có xác suất nhất định tồn tại loại khả năng này.

Nói đến cùng, Phản Nội Quân bên kia tới gặp riêng những thân vệ mà Nghĩ Hậu vừa chiêu mộ được... cũng chính là một loại biện pháp hỗ trợ gián tiếp, giúp Nghĩ Hậu kiểm nghiệm phẩm cách và độ trung thành của thân vệ?

Nghĩ Hậu nhìn vẻ mặt sững sờ của Hứa Thâm, lại mở miệng nói: "Hiện giờ cậu đã ăn quả táo của người ta, lại không chịu gia nhập vào đội ngũ của người ta, mà tự mình gặp riêng ta để báo tin tức này, là muốn ta che chở cho cậu sao?"

Hứa Thâm kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn tới bẩm báo chi tiết mà thôi."

Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ tĩnh lặng, Hứa Thâm cảm nhận được ánh mắt ở phía trên đỉnh đầu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn. Thứ áp bách tràn ngập này khiến cho toàn thân hắn dâng lên một loại cảm giác bản thân đang bị thâm uyên theo dõi.

Hắn cố ý để lộ biểu cảm khẩn trương lo lắng, nhưng kỳ thực bên trong nội tâm lại có chút trấn tĩnh.

Rất nhanh, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia đã biến mất, Nghĩ Hậu lại cất giọng bình thản nói: "Cậu là thân vệ của ta, ta che chở cho cậu cũng là chuyện nên làm, nhưng thứ mà cậu đã ăn của người khác kia, hoặc là mang trả lại cho người ta, hoặc là tự bản thân nghĩ biện pháp bồi thường cho họ đi. Coi như nể mặt cậu là thân vệ của ta, chưa chắc đối phương sẽ ra tay lấy tánh mạng của cậu."

Hứa Thâm giật mình, hắn lập tức ngẩng đầu, rồi hướng ánh mắt kinh nghi nhìn Nghĩ Hậu: "Sớm hay muộn, loại tổ chức như vậy cũng sẽ gây nên náo loạn, chẳng lẽ điện hạ không quan tâm sao?"

"Khốn nạn!” Cô gái bên cạnh lập tức mở miệng quát nạt: "Cậu là cái thứ gì cũng dám nghi ngờ Nghĩ Hậu?"

"Thuộc hạ không dám." Hứa Thâm vội vàng cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment