“Dừng lại.” Xưa nay Uông Thành đều rất chịu khó nghe lời khuyên của người khác, gã lập tức bảo Trầm Vãn Tình dừng xe. Rồi bỗng nhiên gã quay sang nói với Hải Đường: “Để người của các anh lên phía trước nhìn xem một chút.”
Hải Đường lập tức không cười nổi nữa, sắc mặt chuyển thành có chút khó coi, nói: “Uông đội, rõ ràng là nơi này có vấn đề, hơn nữa đã tới gần vị trí bị nứt trên bức tường kia, trong hội chúng tôi không có năng lực giả hệ cảm giác, dù tới nhìn cũng không nhìn ra cái gì.”
“Vậy thì phái một người thông minh một chút.” Uông Thành nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện lớn, liên quan đến mỗi cá nhân ở đây, bởi vậy mọi người đều có nghĩa vụ phải phối hợp. Chẳng lẽ các anh muốn cãi lại mệnh lệnh của Nghĩ Hậu?”
Nghĩa vụ chó chết… Trong lòng Hải Đường tức giận mắng một câu, còn bên ngoài, gã trầm mặt nói: “Uông đội, các thành viên trong hội Hải Đường Huynh Đệ đều là huynh đệ thủ túc (anh em như tay chân) của tôi. Anh lại khiến cho huynh đệ của tôi đi mạo hiểm, loại chuyện này tôi không thể đáp ứng được.”
“Vậy anh đi cũng được.” Uông Thành nói.
Hải Đường giận dữ nói: “Anh thật sự cho rằng các anh là thân vệ của Nghĩ Hậu, thì không ai dám động đến các anh sao?”
“Ít nhất là anh không dám, bằng không anh cứ thử xem.” Uông Thành cười lạnh.
Sắc mặt Hải Đường xanh mét, đây là lấy thế khinh người.
Dù gã được vô số người ở thế giới ngầm tại khu Dạ Oanh ngưỡng vọng, thậm chí mỗi khi nhắc tới tên của gã, rất nhiều hào phú đều có chút run rẩy, nhưng ở trước mặt những thân vệ của Nghĩ Hậu này, gã lại chỉ có thể nghẹn khuất mà chịu người ta khinh bỉ thôi.
Cho nên, gã leo còn chưa đủ cao.
Hải Đường đã nhịn đến phẫn nộ rồi, gã lập tức nói: “Làm chuyện gì cũng phải có lý một chút, Nghĩ Hậu cũng không ra lệnh cho chúng tôi phải phối hợp với các anh?”
“Lời nói của chúng tôi, là đại biểu cho lời nói của Nghĩ Hậu. Bây giờ anh có đi hay không?” Ánh mắt Uông Thành hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Hải Đường như một con độc xà.
Thấy phản ứng của Uông Thành, đám người Lâm Hiểu, Lâu Hải Âm, Hàn Bằng Phi bên cạnh đều hiểu ý, ai nấy đều hướng sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào Hải Đường.
Lúc đã này rơi vào trong vòng vây, Hải Đường chỉ có thể nén giận, nói: "Được, vậy để tôi tự mình đi."
Uông Thành lạnh lùng nói: "Đừng hòng giở trò hay đùa bỡn, cũng đừng có ý đồ thoát thân. Nên nhớ rằng, chỉ cần một câu nói của chúng tôi, thì trong đêm nay, hội Hải Đường Huynh Đệ các anh sẽ lập tức bị xoá tên khỏi khu Dạ Oanh, không tin anh có thể thử xem."
Hải Đường buồn bực không hé răng nói một lời. Rồi dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người Hứa Thâm, gã trốn vào Khư giới, lập tức bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền kia.
Ngay sau đó, bước chân gã thoáng ngừng lại, nhưng rất nhanh lại đi thẳng về phía trước, có điều vừa bước được hai bước, gã lại tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục đi tới…
Cứ vừa đi vừa ngừng như vậy, sau khi bước liên tục chừng mấy chục mét, đột nhiên chiếc xe của hội Hải Đường Huynh Đệ đang ở bên cạnh sườn chợt khởi động, sau đó đuổi theo nhanh như bão táp.
Mà bóng dáng Hải Đường vừa động, lại nhanh chóng biến hóa, chui vào trong xe.
Chiếc xe nọ chuyển hướng, dứt khoát chạy theo một hướng khác.
"Đáng chết!" Uông Thành vừa thấy Hải Đường lại thực sự dám kháng lệnh, lập tức giận dữ nói: "Đuổi theo!"
Trầm Vãn Tình không chút do dự nhấn ga, quay đầu xe đuổi theo.
"Có vẻ như nhịp bước chân mà tên kia vừa đi, là tín hiệu mã Morse gì đó." Trần Lỗi, thành viên khá lớn tuổi trong đội lên tiếng: "Loại tín hiệu này cho phép truyền tin tức thông qua nhịp dài ngắn và tạm dừng."
"Còn có loại tín hiệu như vậy sao? Haizzz..." Lâm Hiểu than một tiếng, nhưng không có vẻ tức giận.
"Hứa Thâm, có phải cậu đã phát hiện được điều gì hay không?" Lâu Hải Âm nhìn thấy Hứa Thâm chau mày, lại lần nữa lo lắng hỏi.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu. Hắn nhíu mày không phải vì Hải Đường thoát thân.
Trên thực tế, ngay khi Hải Đường lựa chọn tự mình tiến tới mở đường, hắn đã đoán được tên này có điều gì đó mờ ám rồi.
Gã còn nói cái gì mà bản thân không muốn huynh đệ của mình mạo hiểm... Sao hắn có thể tin được loại lời nói nhảm này?
Điều hắn đang lo lắng chính là chuyện Mai Phù rời đi kia. Cô ấy có hành động như vậy, cũng có nghĩa là ở nơi này sẽ có đại khư.
Lỡ như bọn họ làm kinh động đến nó, chưa chắc cả đám đã có thể toàn thân trở ra.
Đừng nhìn bọn họ là tiểu đội hình thái thứ hai, nhưng ở trước mặt khư cấp A, hình thái thứ hai cũng tương tự như một đứa bé.
Suy cho cùng, trong đội bọn họ cũng không có tồn tại nào là hình thái thứ hai đỉnh phong cường thế giống Tiết Hải Ninh, chỉ một chút tác dụng kiềm chế thôi cũng không nhất định có thể làm được.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là phải mau chóng rời khỏi nơi này.
"Đội trưởng, tôi có đề nghị, hay là chúng ta cứ nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nói không chừng nơi này có khư cấp A." Hứa Thâm nói với Uông Thành.
Uông Thành liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, chợt nhíu mày nói: "Cậu phát hiện được điều gì sao?"
"Không." Hứa Thâm nói: "Nhưng tôi cảm giác sẽ có nguy hiểm."
Uông Thành có chút mất kiên nhẫn, nói: "Tôi biết, cậu là hệ cảm giác, nếu cậu dùng năng lực của mình, cảm nhận được có nguy hiểm, tôi sẽ lập tức lui về, nhưng nếu chuyện này chỉ là cậu lo lắng nghi thần nghi quỷ ... Cậu nên nhớ kỹ chúng ta tới đây để làm việc, không phải đến để chạy trốn."
Trong lòng Hứa Thâm trầm xuống. Hắn suy tư chốc lát, chỉ có thể nói dối rằng: "Đúng là tôi dùng năng lực cảm nhận được. Tuy năng lực của tôi là thấy rõ nhược điểm, nhưng làm được điều này, chủ yếu là do tôi có thể nhìn thấy một ít sợi màu đen trong không khí."
"Sợi màu đen?" Uông Thành nghi ngờ nhìn Hứa Thâm.
"Đúng vậy, khi thứ này càng nhiều, nghĩa là xung quanh càng nguy hiểm. Tôi thường dựa vào nó để tránh hung hiểm." Hứa Thâm lại hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài xe, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Mà nơi này... Chằng chịt đầy sợi đen."
Uông Thành nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Thâm, cả gã cũng bị hù doạ, cảm giác da đầu khẽ run lên.