Trong lòng những người khác cũng trở nên nghiêm túc, tuy lý do thoái thác của Hứa Thâm có chút gượng ép, nhưng bọn họ vẫn có thể hiểu được, dù sao mỗi người đều sẽ giữ lại chút bí mật về năng lực của bản thân.
Cho nên lúc trước, Hứa Thâm chỉ lộ ra một phần năng lực của mình, cũng là chuyện có thể hiểu được, chờ tới lúc này, hắn mới ấp a ấp úng nói ra một phần khác, cũng là chuyện hợp nhân tình.
"Sao cậu không nói sớm?" Uông Thành lập tức nói với Trầm Vãn Tình: "Đừng đuổi theo nữa, chúng ta trực tiếp quay lại tổng bộ hội Hải Đường Huynh Đệ, lấy tội danh tập kích để cướp đoạt tổng bộ của bọn họ."
Nhiệm vụ là thứ yếu, phụng mệnh làm nhiệm vụ có thể mang tới cho bọn họ khoản béo bở quá lớn.
Người khác chỉ biết bọn họ nhận lệnh của Nghĩ Hậu đi làm việc, nhưng làm chuyện gì là do bọn họ định đoạt.
Đây là mở rộng lợi dụng quyền lợi trong tay.
Phanh!
Ngay khi Trầm Vãn Tình vội vàng phanh lại, đột nhiên một tiếng xé gió gào thét lao tới từ trong sương mù, từng khối mảnh vỡ kiến trúc hỗn hợp với thép trực tiếp bay tới nện xuống vị trí phía trước đầu xe chừng hai mét.
Nếu không phanh xe lại chuyển hướng, khả năng cao là bọn họ đã bị đập trúng rồi.
Gương mặt ai nấy đều biến sắc, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía khối kiến trúc nọ bay tới.
Chỉ thấy sương mù xung quanh chợt dao động, sau đó một bóng dáng khổng lồ từ bên trong chậm rãi đi ra.
Đây rõ ràng là một bộ xương khô lâu giống như quái vật lớn, cả người nó đều là khung xương khô khan, đơn điệu, nhưng phần đầu lại đầy đủ máu thịt, là một khuôn mặt người đầu trâu, có cặp sừng bén nhọn, đôi mắt đỏ ngầu.
Bộ xương cực lớn này phải cao cỡ hai, ba mươi mét, giống như toà nhà bảy tám tầng đang bò sát trên mặt đất..
Nó không phải khư, mà là xác!
Thứ thi thể biết di chuyển đến từ ngoài tường.
Mọi người hoảng sợ biến sắc, chỉ nhìn kích thước cũng đủ biết bộ xương kia không giống xác bình thường.
"Trốn!" Phản ứng đầu tiên của Uông Thành là truyền lệnh, sau đó gã phân phó Trần Lỗi và Trầm Vãn Tình: "Nhanh yểm trợ!"
Năng lực của Trần Lỗi là khôi lỗi, gã lập tức thao túng những khối đá trên mặt đất bay tới, dựng thành bức tường. Trầm Vãn Tình cũng lập tức phát động năng lực.
Thừa dịp hai người này kéo dài thời gian, Lâu Hải Âm đã dẫn đầu xoay người bỏ chạy.
Ở trong chiến đấu, năng lực của hệ cảm giác vô cùng yếu kém, lại không đủ năng lực công kích viễn trình.
Hứa Thâm thấy vậy, cũng theo sát sau lưng cô ấy cùng nhau trốn chạy.
Về phần Lâm Hiểu, tuy gã là năng lực giả hệ cường công cận chiến, nhưng lúc này cũng không dám mạo muội hành động, chỉ sợ có vào mà không có ra. Gần như không do dự nhiều, gã cũng xoay người chạy trốn.
Phanh!
Ngay khi cả đám bọn họ cùng lúc xoay người rời đi, đột nhiên mặt đất chấn động, tiếp theo, dưới mặt đất trên con đường lui lại của bọn họ, chợt mọc lên một sợi dây leo thịt cực lớn. Vừa xuất hiện, sợi dây leo này đã nhanh chóng quét ngang tới chỗ mọi người.
Lâu Hải Âm đang chạy phía trước là người có phản ứng nhanh nhất, nhưng lúc này, dây thịt đã tới gần, cô ấy cũng lập tức bị nó quật trúng, thân thể bay ngược trở về, đụng trúng Hứa Thâm.
Hứa Thâm chỉ do dự một chốc, vẫn đưa tay đón được.
Hắn phát động năng lực lấy nhỏ đổi lớn. Rõ ràng Lâu Hải Âm bị văng ra đã tạo thành lực trùng kích mãnh liệt, nhưng khi thân thể cô ấy tiến vào phạm vi 4 mét quanh người Hứa Thâm, lực trùng kích khủng bố kia chợt cấp tốc thu nhỏ lại. Tới lúc Lâu Hải Âm chạm vào tay Hứa Thâm, lực lượng trên người cô ấy đã nhỏ bé gần như bằng không, giống như chỉ té ngã nhẹ nhàng một cái, sau đó được Hứa Thâm bình thản đỡ lấy.
Lâu Hải Âm hơi sửng sốt khi cảm nhận được bàn tay rộng lớn đang đỡ sau lưng mình, cô kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thâm, hắn chính là người đón được cô.
Chờ tới khi ánh mắt Lâu Hải Âm trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Thâm, cô chỉ chăm chú nhìn hắn một cái thật sâu, nhưng trong lòng lại lập tức hiểu rõ, thanh niên này còn ẩn giấu một vài thứ gì đó chưa hề nói rõ ra.
"Đi thôi." Hứa Thâm trầm giọng nói.
Hắn lập tức chạy sang một hướng khác.
Lâu Hải Âm vội vàng đi theo, Lâm Hiểu từ đằng sau chạy tới cũng nhìn thấy sợi dây thịt đang chặn đường. Gã có chút giật mình, nhưng rất nhanh, đã lập tức đuổi theo phía sau Hứa Thâm.
"Có thể nhìn ra bộ xương kia có cấp bậc gì không?" Uông Thành từ phía sau đuổi tới, vội vàng hỏi Lâu Hải Âm.
Về phần Hứa Thâm, hắn chỉ có thể hiểu rõ nhược điểm, nhưng lúc này năng lực ấy gần như không được sử dụng đến, bởi vì căn bản bọn họ không đủ khả năng để đối kháng với thứ kia.
"Cấp A..." Lâu Hải Âm nhìn thoáng qua đống thịt bên kia, trong mắt khó nén nổi sợ hãi: "Hơn nữa còn là hai con, nó còn có lẫn khí tức của khư. Tình huống này thật không hợp lý..."
Phải biết rằng, khư khá e ngại xác, cho nên bình thường khư và xác sẽ không xuất hiện cùng một chỗ.
Trừ phi… xác đã ăn luôn khư rồi.
Sưu!
Đột nhiên, một tiếng rít mỏng manh tựa như một thứ gì đó đang lao đến với tốc độ nhanh truyền tới.
Con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, hắn lập tức hạ thấp người.
Mà Lâu Hải Âm sau lưng, bởi vì phân tâm trả lời Uông Thành, lại không kịp tránh né, bị bắn trúng giữa mi tâm.
Là một viên đạn!
Nhưng viên đạn không xuyên qua xương sọ của Lâu Hải Âm như trong tưởng tượng, nó chỉ găm trên vầng trán trắng như tuyết kia thôi. Rồi bỗng nhiên từ nơi đó chậm rãi thẩm thấu ra ngoài một món khư binh màu đen có tạo hình giống như một cái miệng nhỏ, nó trực tiếp cắn nuốt viên đạn vừa rồi.
Mọi người đều biến sắc, tất cả vội vàng nhìn về phương hướng viên đạn bay tới.
Dù có sương mù ngăn cản tầm nhìn, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ vài bóng dáng mơ hồ đang đứng phía trên một toà cao ốc bên kia.
"Đáng chết, là hội Hải Đường Huynh Đệ!" Sắc mặt Uông Thành trở nên vô cùng khó coi, gã nghi nơi này đã bị đám người kia bố trí mai phục từ trước, nhưng rất nhanh, chính gã lại phủ định loại phỏng đoán này.
Suy cho cùng, nếu không phải bị bọn họ bức bách, hội Hải Đường Huynh Đệ cũng không dám mạo muội chủ động phục kích bọn họ như vậy.