Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 609 - Chương 609. Nơi Nguy Hiểm Nhất Chính Là Nơi An Toàn Nhất!!!

Chương 609. Nơi Nguy Hiểm Nhất Chính Là Nơi An Toàn Nhất!!! Chương 609. Nơi Nguy Hiểm Nhất Chính Là Nơi An Toàn Nhất!!!

Hứa Thâm liếc cô ấy một cái, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát động tĩnh truyền tới từ phương xa.

"Chúng ta không rời đi ư?" Lâu Hải Âm hỏi.

Hứa Thâm cười lạnh nói: "Không phải cô vừa lo lắng cho an nguy của bọn họ sao?"

“Nhưng nơi này quá nguy hiểm."

"Không sao cả, hiện tại bọn họ còn chưa chết, chúng ta vẫn an toàn." Hứa Thâm nói.

Lâu Hải Âm cảm thấy được một tia hàn ý, không hiểu sao một lời nói lạnh lùng như thế, lại có thể phát ra từ trong miệng Hứa Thâm, dù gì lúc trước mọi người cũng từng nói cười với nhau, từng là đồng đội của nhau.

"Tôi liên lạc với thân vệ đội trước nhé, báo cáo chuyện của hội Hải Đường Huynh Đệ." Lâu Hải Âm nói.

"Chờ một chút lại nói sau." Hứa Thâm ngăn cản cô ấy.

Lâu Hải Âm hướng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn Hứa Thâm.

Hứa Thâm cũng không có ý định nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ quan sát mấy bóng dáng đang chạy trốn ở phía xa xa.

Dưới quá trình hắn ngưng mắt quan sát, hoàn cảnh bên kia vừa phát sinh biến hóa, Trầm Vãn Tình trọng thương té ngã, sau đó bị một sợi dây thịt xỏ xuyên qua lồng ngực, chết thảm tại chỗ.

Lúc trước, hai người còn cùng nhau trực ban trong thư quán, hiện giờ đối phương đã chết rồi.

Mà tình huống bên phía Trần Lỗi cũng cực kỳ tồi tệ. Gã bị cái xác có dáng vẻ bộ xương kia đuổi giết, chỉ biết chật vật chạy đông trốn tây, giống như con chuột dưới móng vuốt trêu đùa của con mèo.

Xem tình huống này, nếu không có tình huống bất ngờ xảy ra, sớm muộn gì Trần Lỗi cũng bị nó giết chết.

Hứa Thâm mới có suy nghĩ như vậy, chưa được bao lâu sau, Trần Lỗi bên kia đã bị bộ xương nọ bắt được, thân thể nhanh chóng bị xé nát.

Lúc trước, hai người ấy còn cười đùa nói chuyện trước mặt hắn, nhưng chỉ nhoáng lên một cái, đã hoàn toàn triệt để nhắm mắt lại rồi.

Lâu Hải Âm cũng thấy được tình huống này, sắc mặt vô cùng khó coi, trong mắt có chút không đành lòng.

"Ừm?" Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc, cũng mang theo ý cười thoải mái vang lên, đồng thời có hai tiếng bước chân thản nhiên đi tới.

Lâu Hải Âm quay đầu nhìn lại, sắc mặt khẽ biến, là Tri Chu Nam và một vị lão giả khác trong hội Hải Đường Huynh Đệ.

Lão giả này có danh hiệu là Ưu Hoạn tiên sinh.

Lúc trước, khi bọn họ đến tổng bộ của hội Hải Đường Huynh Đệ, lão giả ấy không có mặt, nhưng lúc này, lão lại xuất hiện trước mắt Hứa Thâm.

“Tôi cứ cho rằng các người đã trốn đi đâu rồi chứ? Vậy mà lại chạy đến chỗ chúng ta, lá gan rất lớn nha!” Tri Chu Nam nở nụ cười quái dị nhìn Hứa Thâm, giống như đang đánh giá con mồi bị rơi vào bẫy của mình: "Có phải người nào đó đã nói cho cậu biết, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đúng không? Hì hì, đáng tiếc, đây là sào huyệt của tôi, các người đã bước vào động tơ của tôi rồi."

“Thật là đáng tiếc, hai sinh mệnh quá đỗi trẻ trung." Lão giả lộ ra vẻ mặt gian nan khổ cực, than nhẹ nói, dường như rất tiếc hận cho hai người Hứa Thâm.

Sắc mặt Lâu Hải Âm trở nên căng thẳng, cô ấy lạnh lùng nói: "Hai đối hai, chưa chắc các người đã thắng được. Vậy mà đám các người lại dám tập kích đội thân vệ chúng tôi, các người có biết tội của mình lớn đến mức nào hay không?”

“Chỉ cần các người chết đi, thì ai có thể biết là do chúng tôi tập kích chứ? Tri Chu Nam cười nói.

Lâu Hải Âm cười lạnh nói: "Tôi vừa truyền tin tức ra ngoài, hẳn là Nghĩ Hậu bên kia đã cho đội thân vệ chạy tới rồi.”

Sắc mặt Tri Chu Nam lập tức thay đổi, vẻ ưu sầu trong mắt lão giả Ưu Hoạn nọ cũng dày đặc thêm vài phần, lão khẽ nhíu mày nói: "Đây thực sự là tin tức tồi tệ nha. Nói như vậy, chúng tôi nhất định phải mau chóng giết chết hai người rồi.”

“Ai giết ai còn chưa biết được, hiện tại các người nhận tội còn kịp." Sắc mặt Lâu Hải Âm chuyển thành nghiêm nghị nói.

"Vậy phải thử xem sao đã." Tri Chu Nam chậm rãi đến gần với nụ cười quái dị trên môi.

“Các người đã sớm mai phục ở đây rồi?” Bỗng nhiên Hứa Thâm mở miệng hỏi, hắn ngưng mắt nhìn lão giả.

Lão giả Ưu Hoan bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra thì đã quá muộn rồi."

“Tại sao?" Hứa Thâm hỏi: "Các người không thể đoán trước chuyện chúng tôi sẽ để Hải Đường đi dò đường, vì sao dám trở mặt?”

“Để cho lão đại của chúng tôi đi dò đường sao? Đúng là các người muốn chết thật rồi." Tri Chu Nam âm hiểm cười nói.

"Cũng không còn cách nào khác, ai bảo các người tới điều tra chuyện tường nứt chứ?" Ưu Hoan lão giả thở dài nói: "Ai đến điều tra thì người đó phải chết thôi, dù chúng ta có hợp tác cũng không thay đổi được điều gì. Lại nói về chuyện này, lô hàng lớn lần trước, thái độ của những kẻ trong khu Vô Miên mà cậu nói kia, có chút kém cỏi, vừa lúc chúng ta giải quyết chuyện lần này, cũng nhân tiện ăn luôn đám người kia.”

Đôi mắt Hứa Thâm khẽ nhướng lên, hắn cũng từng nghe Trần Thanh Vân nói tới chuyện này, tuy chuyện hợp tác với khu Dạ Oanh đã hoàn thành, nhưng giữa hai bên có chút xích mích nhỏ.

"Chỉ dựa vào mấy tồn tại hình thái thứ hai các người, làm sao dám cạy góc tường ngay trước mắt Nghĩ Hậu?" Hứa Thâm lắc đầu nói: "Chẳng lẽ người sau lưng các người ở nội thành, muốn đến thành Để gây sự?"

“Cậu đừng quan tâm tới mấy chuyện này nữa, xuống dưới mặt đất lại nói chuyện đi." Tri Chu Nam cười nhạo một tiếng, đột nhiên lao đến tấn công.

Sắc mặt Lâu Hải Âm khẽ biến, cô vội vàng rút binh khí, bày ra tư thế chiến đấu.

Sưu!

Đột nhiên từ trong lòng bàn tay Tri Chu Nam bắn ra vô số tơ nhện, tơ nhện trắng như tuyết mang theo dịch ăn mòn và chất nhầy, bao vây thân thể Lâu Hải Âm.

Cô dùng kiếm phong ngăn cản, nhưng kiếm phong lại không thể chặt đứt những sợi tơ nhện này, chỉ có thể kéo giãn nó, trong khi những sợi tơ nhện còn lại nhanh chóng lao tới siết chặt cánh tay, đùi… những phần thân thể khác trên người cô.

Lúc trước xương sống của Lâm Hải Âm đã bị đánh gãy, tới hiện giờ, chỉ đứng thẳng thôi cũng là chuyện cực kỳ miễn cưỡng, bởi vậy, ngay khi trúng chiêu này, cô lập tức ngã xuống, rồi bị tơ nhện quấn thành một cái kén, giống như đã mặc vào một bộ áo tơ, có chút mê người.

"Hì hì, tôi sẽ từ từ thưởng thức cô." Tri Chu Nam nở nụ cười quái dị, trong mắt lộ ra tia sáng phấn khởi mà tham lam.

"Anh nói năng ồn ào, làm người khác rất phiền." Hứa Thâm lạnh lùng nhìn gã.

“Câm miệng!” Tri Chu Nam vung hai tay lên, tơ nhện lập tức bao trùm về phía Hứa Thâm: "Cậu không thấy mình đã rơi vào bẫy của tôi rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment