Cùng với tơ nhện bắn ra, trên mặt đất cũng xuất hiện từng sợi tơ nhện màu trắng ngà, toàn bộ tầng lầu này chính là một tấm mạng nhện cực lớn.
Cũng không biết từ khi nào, lão giả Ưu Hoan đã ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên mạng nhện.
Một luồng năng lực kỳ dị lại truyền đến, làn da trơn bóng trắng như tuyết của Lâu Hải Âm đang ngã trước chân Hứa Thâm, lập tức trở nên ảm đạm, nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn, giống như đang nhanh chóng suy yếu, lão hóa đi.
"Nhìn thấy rồi thì làm sao?" Hứa Thâm lặng lẽ nhìn Tri Chu Nam đang lao nhanh về phía mình.
Làn da trên cánh tay hắn đang lão hoá, nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn, trên gương mặt cũng xuất hiện nếp nhăn mũi má, chỉ có ánh mắt vẫn thâm thúy tối đen như cũ, giống như ngọn đèn sáng đang nhìn chằm chằm vào Tri Chu Nam.
"Vậy thì chết đi!" Tri Chu Nam lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhưng không dám có chút sơ suất nào, ngay trong khoảnh khắc gã tới gần Hứa Thâm, một mảng lớn tơ nhện màu trắng sữa cũng theo đó mà bắn nhanh ra ngoài.
Những sợi tơ nhện này chạm vào cơ thể Hứa Thâm, cuốn lấy hắn.
Tri Chu Nam thoáng thấy tình cảnh như vậy, cũng không còn do dự thêm nữa, gã lập tức lao tới, vung kiếm chém ra.
Nhưng một kiếm này lại trở nên cực kì chậm chạp.
Rõ ràng Hứa Thâm đang đứng ngay trước mắt gã, rõ ràng chỉ một nháy mắt thôi, lưỡi đao này sẽ rơi trên cổ hắn, nhưng tới cuối cùng, kết quả mà gã thầm suy đoán chỉ hoàn thành được một nửa quá trình... Sao gã lại trở nên chậm chạp như vậy?
Tri Chu Nam vô cùng kinh ngạc, lại nghi hoặc, gã lập tức chuyển tầm mắt nhìn xuống lưỡi kiếm trên tay mình.
Phải biết rằng, trong quá trình giao thủ bình thường, một khi đã vung kiếm chém ra, gã hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy lưỡi kiếm của mình trước khi nó chém trúng mục tiêu, bởi vì đó vốn là chuyện chỉ xảy ra trong vòng một cái nháy mắt, nhưng vào lúc này, gã lại thấy được quỹ đạo vung kiếm của chính mình???
Kỳ quái, tay của ai đây?
Trẻ con ư?
Tư duy của Tri Chu Nam có chút trì hoãn, nhất thời không kịp phản ứng lại. Chờ tới khi gã phát hiện ra, đây chính là tay của mình, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ mà trừng lớn con mắt.
Sau đó, gã nhìn thấy những sợi tơ nhện vốn đang quấn quanh toàn thân Hứa Thâm kia chợt nhanh chóng co rút lại, trở nên mỏng manh như sợi tóc, cuối cùng là biến mất hoàn toàn.
Không… Chúng không biến mất, chỉ là đã bị thu nhỏ lại đến mức ngay cả gã cũng không thể nhìn thấy được.
Mà tơ nhện mỏng manh như thế, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Phịch!
Ánh sáng bạc xẹt qua con ngươi, đột nhiên thế giới trước mắt Tri Chu Nam triệt để đảo lộn lại. Gã thấy được sương mù trắng xoá, thấy được lão giả Ưu Hoạn đang đứng phía sau mình.
Còn có một bộ thi thể trẻ con không đầu.
Chuyện gì... Thế này?
Suy nghĩ trong đầu Tri Chu Nam đột ngột dừng lại, ánh mắt gã dại ra, toàn bộ hình ảnh cũng đóng băng ngay vào khoảnh khắc ấy.
Phịch!
Đột nhiên lồng ngực phía trên thi thể đã co lại chỉ bằng một đứa nhỏ của Tri Chu Nam bị đâm xuyên qua.
Cũng không phải Hứa Thâm muốn bổ thêm một đao, chỉ là sợi xiềng xích vừa xuất hiện của hắn, cần dùng cơ thể của Tri Chu Nam yểm trợ, nên mới đâm xuyên qua đó.
Trong lúc nhanh chóng bắn ra, sợi xiềng xích này cũng đang tiếp tục tăng tốc và trở nên lớn hơn, chờ tới khi chúng nó lao khỏi khu vực 4 mét xung quanh người hắn, đã có tốc độ kinh người tựa như một viên đạn đang bắn tới.
Ngay lập tức xuất hiện trước mắt mục tiêu!
Đồng tử trong hốc mắt lão giả Ưu Hoạn nhanh chóng co rút lại, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh tràn lên trước mắt.
Trên bề mặt của sợi xiềng xích vừa xuyên qua luồng ánh sáng xanh kia, lập tức trở nên mục nát, vỡ vụn.
Nhưng trên thực tế, xiềng xích vỡ vụn lại chuyển thành vô số sợi tơ.
Hiển nhiên xiềng xích vốn được cấu tạo từ sợi khư, và trải qua quá trình phân giải cường độ thấp, chúng nó lại quay trở về là những sợi khư ban đầu.
Chỉ trong nháy mắt, những sợi khư ấy đã quấn chặt lấy cánh tay của lão giả Ưu Hoạn, sau đó dứt khoát lui về.
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, lão giả Ưu Hoạn đã bị túm lên khỏi mặt đất.
Ông ta nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Hứa Thâm ở ngay trước mắt, rồi vội vàng mà kinh hãi, vung kiếm chém tới.
Phịch!
Cánh tay của ông ta bị chặt đứt. Sau khi rơi xuống đất, lão giả Ưu Hoạn bất chấp đau đớn, dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể ông ta chợt cứng đờ ngay tại chỗ.
Bàn tay Mặc Vệ đang ôm lấy đầu ông ta. Không, nói chính xác hơn là ôm lấy tâm linh ý thức của ông ta.
Tiếp đó, sợi xiềng xích thứ hai nhanh chóng bắn ra, trong quá trình lao tới, nó liên tục biến hình, tới cuối cùng, lại hóa thành một thanh trường mâu.
Phịch!
Chỉ trong nháy mắt, lồng ngực của lão giả Ưu Hoạn bị đâm xuyên qua, rồi đóng đinh trên mặt đất.
Mặc Vệ quay lại nhìn về phía Hứa Thâm, sau đó khẽ lắc đầu.
Hứa Thâm nhìn thấy phản hồi của gã, trong lòng cũng hiểu đối phương đã chết rồi.
Tâm linh ý thức biến mất, là chết không thể chết lại được nữa.
Thanh trường mâu nọ tiêu tán, nếp nhăn mũi má trên mặt và nếp nhăn trên cánh tay Hứa Thâm cũng nhanh chóng thu hẹp lại, trở về trạng thái ban đầu, bao gồm cả Lâu Hải Âm dưới chân hắn.
Năng lực của lão giả Ưu Hoạn này cũng tương tự như quá trình già yếu, bởi vậy sau khi ông ta chết đi, toàn bộ những ảnh hưởng do năng lực mang tới sẽ không tan biến đi.
Cũng giống như năng lực giả điều khiển liệt diễm đốt lên ngọn lửa lớn, đã chết đi, nhưng ngọn lửa sẽ không tắt.
Nói đến cùng, đây chính là "Vết thương" do bọn họ tạo ra sau khi phát động năng lực.
Và sở dĩ hai người Hứa Thâm có thể khôi phục trở lại, là nhờ năng lực lấy nhỏ đổi lớn của hắn.
Có thể nói là loại năng lực này rất khó giải.
Vào khoảnh khắc, Hứa Thâm giết chết lão giả Ưu Hoạn, hiệu quả lão hoá trên người hắn và Lâu Hải Âm vẫn còn nối liền với năng lực của lão giả Ưu Hoạn, bởi vậy, thông qua năng lực suy yếu này, nó đã bị áp chế từ "Vết thương" trở thành năng lực quyết đấu.
Khiến cho lúc năng lực chưa bị hút ra, toàn bộ hiệu quả tiêu cực của nó cũng đồng thời bị xoá bỏ, làm hai người bọn họ khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nếu lão giả Ưu Hoạn kia giải trừ năng lực trước hoặc chết đi theo một phương thức khác, như vậy bọn họ cũng không thể khôi phục trở lại được.